Đau thương đến chết -Phần 1- chương 19- 20

 

Chương 19. Mình có phải là người cậu yêu thương nhất


Kiều Kiều: Cậu đến rồi, lâu quá không gặp
Kiều Kiều lên tiếng chào. Kiều Kiều mỉm cười, Kiều Kiều, có phải cậu muốn hủy diệt mình đến cùng không?
Tư Dao chăm cú nhìn hình mặt cười Kiều Kiều đính them vào. Đây là một hình vẽ bày tỏ tình cảm thông thường trên mạng, nhưng lúc này khiến cô lại cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Hoàng Dược Sư không biết Tư Dao gặp chuyện bất ngờ trên mạng, vẫn tiếp lời cô: “Đương nhiên không thể một đòn đánh chết luôn (1), vẫn phải tùy tình hình cụ thể”. Qua một lúc, chắc cảm thấy khó hiểu vì Tư Dao im lặng rất lâu, nên gửi một lời thoại tới: “Sao bạn không nói gì thế?”
Tư Dao vội trả lời: “Cô ấy lại đến rồi”.
Hoàng Dược Sư: Cô nào?
Yêu Yêu: Người bạn đã chết của tôi.
Hoàng Dược Sư: ???!!!
Tư Dao nghĩ bụng, phiên bản của Hoàng Dược Sư này đã sợ hết hồn thật rồi. Cô lại nhìn sang: “con cóc”, hầu như “con cóc” không chào cũng đã lủi mất.
Kiều Kiều lại gửi một câu tiếp theo: “Sao cậu không nói gì thế?Hay là đang nói chuyện với anh ta?”
Tư Dao hoảng sợ: “Cậu nói ai?”
Kiều Kiều: Cậu hiểu rất rõ mà.
Yêu Yêu: Lâm Mang à? Anh ấy đã đi rồi, giữa hai chúng mình không còn bất cứ quan hệ gì.
Kiều Kiều: Cậu còn tưởng thật à? Minh trêu cậu thôi, mình biết Lâm Mang đã đi rồi.
Yêu Yêu: Sao cậu biết?
Kiều Kiều: Ngốc thế, mình đang ở ngay bên cậu.
Tư Dao bất giác nhìn ra cửa sổ, bên ngoài, khuôn mặt trắng bệch của Kiều Kiều thoáng lướt qua.
Lẽ nào chuyến đi Thượng Hải của mình là vô ích?
Kiều Kiều: Chuyến đi Thượng Hải của cậu thật ra rất thành công.
Yêu Yêu: Sao cậu biết được mình đang nghĩ gì?
Kiều Kiều: Không thấy mình lợi hại hơn trước rất nhiều à? Cậu đến nghĩa trang, đến nhà mình, mình đều biết. Mình rất cảm động, cảm động vì long chân thành của cậu.
Phiên bản của Hoàng Dược Sư quả là cao nhân. Tư Dao nhìn nhận Hoàng Dược Sư khác hẳn, cô rất cảm kích gửi cho anh ta một lời cảm ơn: “Cô ấy nói việc kết nối đã có tác dụng, cảm ơn gợi ý của anh”.
Hoàng Dược Sư: Đang đắc ý.
Ai dè, một câu khác của Kiều Kiều làm cô sợ dựng tóc gáy: “Dù mình tin cậu thêm một chút nhung cô ấy vẫn không tin”.
Yêu Yêu: Ai?
Kiều Kiều: Người bạn thân nhất của cậu. Thế nào? Cô ấy phải lên mạng rồi mới phải chứ. Để mình gọi điện tìm.
Tư Dao bắt đầu thấy hơi lạnh, gió mùa thu đáng chết, mạng QQ đáng chết, cô muốn tắt vi tính, nhưng tay vẫn chưa chạm vào nút tắt thì tiếng “cách cách” đã vang lên, lại có thông báo tin của QQ.
Tiếng cách cách như gõ vào tim Tư Dao, mỗi tiếng gõ lại gây nên một cơn đau.
Việc cô sợ nhất nay đã xảy ra: Viên Thuyên gửi tin nhắn đến.
Cô không nhìn nhầm. Viên Thuyên chết đã gần một tháng nay gửi tin nhắn đến.
Cô tự nhủ không nên kinh ngạc. Kiều Kiều chết đã 3 tháng mà vẫn nói chuyện được với cô kia mà?
Lời thoại của Hoàng Dược Sư lại đến: “Sao không nói nữa thế?”
Yêu Yêu: Cô ấy cũng đến rồi.
Hoàng Dược Sư: Lại them ai nữa?
Yêu Yêu: Người bạn thân nhất của tôi, đã mất cách đây 1 tháng.
Hoàng Dược Sư: ???!!!
Hoàng Dược Sư! Bản lĩnh của anh chỉ có thế thôi ư?
Tư Dao đứng bật dậy, miệng rì rầm khấn: “Viên Thuyên, cậu đừng trách mình, đây không phải là lỗi của mình, thật sự không phải lỗi của mình”. Cô thầm nghĩ, quả nhiên Viên Thuyên cho rằng cái chết của mình lien quan đến chuyến du lịch núi Vũ Di, thảo nào cô ấy gửi bức ảnh ấy đến. Đúng bức ảnh đấy! Đây là dịp tốt nhất để hỏi.
Yêu Yêu: Cảm ơn món quà cậu tặng mình, mình rất thích quả cầu pha lê, nhưng mình không hiểu sao lại là bức ảnh Tân Thường Cốc?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Sao cậu lại không hiểu? Xin thứ lỗi cho mình hay nghĩ ngợi. Rốt cuộc, cậu và Tân Thường Cốc có liên quan gì? Cảm giác như đã từng trông thấy nó từ đâu ra? Có phải tất cả đều là cái bẫy không?
Yêu Yêu: Mình thật sự không ngờ sự hiểu lầm của cậu đối với mình lại sâu đến thế! Cậu không cho rằng mình độc ác thế ư?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu biết rồi, mình không dễ tin bát cứ một người nào, một sự việc nào. Sự việc tiến triển có vẻ đúng như lời ông ta nói, chúng ta lần lượt từng người chết đi.
Yêu Yêu: Mình không có cách nào giải tỏa được sự nghi ngờ của cậu, vì quá giới hạn hiểu biết của mình. Sự nghi ngờ của cậu về cái chết của Kiều Kiều đã có kết quả gì chưa? Có phải do mình “hạ độc thủ” không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao! Cậu nói chuyện nên có lí trí một chút, mình không hề nghĩ cậu xấu xa đến thế. Cái chết của Kiều Kiều, dù nhìn bề ngoài hoàn toàn là sự cố nhưng chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ. Tiếc rằng mình vừa điều tra được chút đầu mối thì lại bị tai nạn xe hơi.
Yêu Yêu: Nói cho mình biết manh mối gì, mình sẽ giúp cậu tiếp tục điều tra
Viên Viên Khuyên Khuyên: Vì liên quan đến cậu, nên mình không nói, sợ cậu sẽ buồn.
Yêu Yêu: Cậu gửi bức ảnh đó đến, lẽ nào không phải để làm cho mình buồn sao?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu hoàn toàn có thể lí giải như vậy. Nói cho mình rõ bức ảnh đó đâu rồi? Mình mong cậu sẽ cho nó vào khung kính.
Yêu Yêu: Cậu BT (dở hơi) rồi! Mình đã xé nát nó, bây giờ có lẽ đã ở trên đỉnh một núi rác nào đó, đang ngạo nghễ nhìn xuống.
Tư Dao cũng không hiểu tại sao mình lại nói dối về chuyện bức ảnh, có lẽ là một kiểu trả đũa sự nghi ngờ của Viên Thuyên. Trước bổi tôi hôm nay, bức ảnh ấy dù gợi lại cho cô ký ức đau buồn nhưng là quà của người bạn thân trước lúc chết đã gửi tặng, cô nhất định phải cất thật sâu- để không bị “thấy vật nhớ người”, nên đã đặt xuống dưới cái đế rộng đặt quả cầu pha lê. Hai thứ đều do Viên Thuyên tặng cô, để vào một chỗ là phải.
Lần này, Hoàng Dược Sư lại gửi đến một câu: “Bạn vẫn đang nói chuyện… với…người chết à?”
Yêu Yêu: Tôi còn có thể làm gì được nữa!
Hoàng Dược Sư: Không biết phải làm gì để có thể xác định rốt cuộc có phải là người chết không?
Yêu Yêu: Không nhầm đâu, ngay cả những tiếng long mà hai chúng tôi đang dung cũng đều đúng hết.
Tư Dao chợt nảy ra một ý. Cô lập tức chào Hoàng Dược Sư, nói là cần gọi điện thoại. Rồi cô bấm số gọi vào máy của Dục Chu.
“Máy vi tính của Viên Thuyên đang để ở đâu?” Cô hỏi độp ngay.
Chỗ Dục Chu đang ở rất ầm ỹ tiếng nhạc và tiếng hát karaoke, thảo nào anh ta hét to như đang xé cổ họng, “Gì cơ, cô nói gì?”
“Anh đang ở nơi quái quỉ nào thế?” Tư Dao sốt ruột không buồn lựa chọn từ ngữ nữa, cảm thấy chính mạng QQ của mình mới thật sự là “nơi quái quỉ”
“Thành Đô, ở một KTV, khách thì nhiệt tình, ông chủ thì ép, tôi không từ chối được”. Giọng Dục Chu lộ vẻ bất lực.
“Máy vi tính của Viên Thuyên đang để ở đâu?” Chính Tư Dao cũng cảm thấy câu hỏi này đưa ra không đúng lúc.
“Ở căn hộ mới của bọn anh. Cái máy đó đã lâu không mở, em hỏi để làm gì?”
“Viên Thuyên… em nhận được tin nhắn QQ của Viên Thuyên!”
“Hả?” Giọng Dục Chu run run “Em đừng pha trò…”
“Một là em không có bụng dạ nào để mà đùa, hai là, vấn đề này không thể đùa, càng không đáng cười. Nói thật đấy!”
“Anh không uống rượu nhưng nghe em nói cũng thấy choáng váng. Em định thế nào?”
“Em muốn nhìn tận mắt, Viên Thuyên có ở đó không, vì cô ấy ám chỉ rằng… cô ấy gửi tin nhắn cho em từ căn hộ mới của 2 người”
Dục Chu trầm ngâm hồi lâu, trong điện thoại chỉ còn nghe ầm ĩ những tiếng hát không sao nghe nổi. Cuối cùng anh lẩm bẩm như nói với chính mình: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì nên bán quách căn hộ đó đi mới phải”.
“Rốt cuộc anh có cách gì để em vào đó không? Trước đây em đã cùng Viên Thuyên đến đó rồi, em vẫn còn nhớ địa chỉ”.
Dục Chu lại do dự một lúc nữa: “Có lẽ em còn nhớ căn hộ của anh có 2 lớp cửa, chìa khóa dự phòng của cánh cửa sắt chống trộm phía ngoài, anh gửi người bảo vệ của tiểu khu, tên là Phương Tuấn, một người đáng tin cậy. Sau cửa sắt là cửa chính, đây đều là sự sắp đặt của Viên Thuyên khi còn sống, vì sợ có ngày bọn anh đánh mất chìa khóa thì sẽ không vào nhà được”.
Tư Dao ghi số điện thoại khách sạn của anh, rồi dặn anh gọi điện nói trước cho người em họ và Phương Tuấn, sau đó tắt máy tính không chút do dự, không cần biết Kiều Kiều và Viên Thuyên còn muốn nói điều gì
****************************
Chú thích:
(1) Ý nói vơ đũa cả nắm, phủi tất.

 

Chương 20. “Giang Nam” của Viên Viên Khuyên Khuyên

Tắc-xi đến cổng lớn của “tiểu khu Phú Hoa”. Tiểu khu này chủ yếu là chung cư hạng vừa và hạng cao cấp, quanh có tường vây, cổng sắt tự động mở đóng. Tư Dao để lái xe đợi, tới bốt gác bên cạnh cửa sắt. Đúng là Phương Tuấn đang trực đêm nay. Cô đã lấy được chìa khóa ở chỗ em họ Dục Chu, Phương Tuấn cũng đã nhận được điện thoại của Dục Chu từ Thành Đô gọi đến. Vì vậy không cần nói nhiều, anh giao ngay chìa khóa cửa chống trộm cho Tư Dao.
“Thật kỳ lạ, Dục Chu nói là định đưa cô đến vì sợ không an toàn, thực ra tiểu khu này cực kỳ an toàn, tôi làm bảo vệ ở đây đã 2 năm, chưa hề xảy ra vụ việc nào”. Tư Dao nghĩ Phương Tuấn là một người trung niên cao to, có anh ta “hộ tống” chắc chắn là an toàn hơn nhiều.
Tư Dao đương nhiên biết tại sao Dục Chu lo lắng, bởi vậy cô nói: “Nếu anh Tuấn có thể đưa em vào thì hay nhất, anh Dục Chu khá cẩn thận, sợ lỡ ra có chuyện gì”.
Hai người đi đến trước cửa nhà Dục Chu, mở 2 lần cửa. Máy di động của Phương Tuấn bỗng đổ chuông. Sauk hi nghe xong anh lung túng nói với Tư Dao: “Đúng là tôi tự vả vào miệng mình, vừa khoác lác với em trị an ở đây rất tốt…Bên khu nhà Thiên Xứng xảy ra chuyện. Có người say rượu gây rối, tôi phải đi một lúc. Em cũng đừng tự ý đi đâu, đợi tôi xử lý xong việc bên đó sẽ quay lại đón. Số di động, em biết rồi, cần gì cứ gọi cho tôi”. Nói xong, tất bật đi luôn.
Người say rượu ấy làm loạn thật đúng lúc.
Tư Dao đẩy cửa bước vào.
Ánh sang lờ mờ của đèn hành lang phía sau chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ dưới chân. Gian sảnh trước mặt đen đặc, âm u khiến Tư Dao rùng mình.
Cô nhớ Dục Chu nói sau khi Viên Thuyên chết, căn hộ này không có người ở, không có hơi người thảo nào có cảm giác âm u như thế.
Có thật Viên Thuyên vẫn đang ở đây?
Cô sờ soạng trên bức tường cạnh cửa, cuối cùng chạm được vào công tắc, nhưng đèn không sáng. Có lẽ vì lâu rồi Dục Chu không đến ở nên đã ngắt cả át-tô-mát.
Phương Tuấn lại mang đèn pin đi, mình thì chưa chuẩn bị gì. Tư Dao thấy hối hận, may mà mắt dần thích nghi với bóng tối, cô có thể lờ mờ trông thấy sàn nhà, mấy cánh cửa phòng khách, nhà vệ sinh và bếp.
Không một bóng người, cô cảm thấy chẳng khác gì đuổi theo một cái bóng!
Lúc còn sống, Viên Thuyên đã đưa cô đến đây vài lần, cô vẫn còn nhớ cách sắp xếp của căn hộ này. Đi qua bếp, phòng khách, một cái giá đặt hoa, qua một khoảng tường là đến phòng làm việc.
Đúng lúc cô bắt đầu tự giễu mình quá đa nghi, như “con chim phải tên sợ cành cây cong”, thì một điệu nhạc du dương hơi đượm vẻ ai oán bỗng nhiên lan tỏa trong bóng tối- bài “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt!
Viên Thuyên rất thích nghe bài “Giang Nam” này!
Gió tới đây liền ngưng kết
Níu giữ nỗi nhớ nhung của khách
Mưa đến đây liền kết thành tơ
Vấn vít chúng ta lưu luyến cõi trần
Có em ở bên chính là duyên
Duyên phận khắc trên hòn đá tam sinh(1)
Được yêu dù chỉ là một trong muôn phần mật ngọt
Em nguyện xin được chôn ở chốn này
Tư Dao đi theo tiếng hát, mỗi bước cảm thấy nỗi sợ hãi càng tăng them.
Khuyên Khuyên Viên Viên Khuyên Khuyên
Anh ngày ngày tháng tháng năm năm
Đắm đuối mãi nhìn khuôn mặt em
Nét dịu dàng khi tức giận
Nét dịu dàng pha oán trách
Hai ta không hiểu thế nào là giày vò yêu, hận, tình, sầu.
Đều ngỡ cứ yêu nhau thì sẽ như gió mây vấn vít
Tin rằng- yêu một ngày
Sẽ là mãi mãi
Sẽ khiến thời gian ngưng kết ở phút giây này.
Đi tới cửa làm việc, máu trong người cô như đột ngột đông cứng lại.
Phòng làm việc trống trơn. Đập vào mắt cô là chiếc máy tính xách tay đang mở!
Tiếng nhạc phát ra từ đó.
Hai ta còn chưa hiểu, biểu lộ nồng nàn là thế nào
Vẫn nghĩ rằng, chết vì tình chỉ là truyền thuyết
Em ra đi đau đớn xiết bao
Nỗi đau sâu thẳm
Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam
Tim nát tan rồi anh mới hiểu…
“Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam”, thật là một sự trùng hợp. Dường như bài hát Viên Thuyên rất thích này đã dự báo về số phận của cô ấy- tuổi xanh đã chìm trong mưa bụi Giang Nam!
Phía trước bàn không có ghế, không có người, nhưng mạng QQ đang mở, có đối thoại, có những lời Tư Dao gửi cho Viên Thuyên cách đây 1 giờ.
“Mình đã xé nát nó, bây giờ có lẽ đã ở trên đỉnh một núi rác nào đó, đang ngạo nghễ nhìn xuống”
Lại còn có đoạn đối thoại giữa Kiều Kiều và Viên Thuyên.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao không đếm xỉa đến mình, lại còn xé nát bức ảnh mình tặng, 55555 (hu hu hu).
Kiều Kiều: Ai bảo cậu hung với Dao Dao như vậy?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Ai bảo cậu ấy ương như thế. Thôi được, lần sau gặp sẽ xin lỗi cậu ấy vậy.
Kiều Kiều: Gặp mặt?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cậu ấy cũng khó tránh khỏi cái chết.
Viên Thuyên, cậu ở đây thật à?
Không có câu trả lời.
Thực ra cô đã có câu trả lời rồi. Cô quay người chay như bay khỏi phòng làm việc rồi đứng trong phòng khách, cũng tối om như vậy, thở hổn hển.
Lúc này, cô mới để ý thấy trên quầy bếp ngăn giữa phòng khách và bếp, một lọ hoa tươi đang nở rộ trong bóng đêm.
Dục Chu đã nói từ hôm xảy ra chuyện anh ấy không đến căn hộ mới này nữa, đương nhiên không thể để hoa trong này, hoa ở đâu ra?
Cô hơi choáng váng, căng mắt ra chăm chú nhìn hồi lâu vào bóng tối, có phần mệt mỏi, nhưng cô vẫn thấy lờ mờ một bóng đen mảnh khảnh đang chầm chậm đi quanh phòng khách.
Viên Thuyên, là cậu à?
Lòng mong muốn được giao lưu với người bạn đã chết bị ức chế bởi từng cơn sợ hãi nối tiếp nhau. Tư Dao đứng đờ người đầu trống rỗng.
Phải làm gì đó!
Tư Dao bật nắp máy di động, bắt đầu tra số của Phương Tuấn, màn hình của máy phát ra ánh sáng mờ mờ.
Vòng tròn di chuyển của bóng đen nhỏ dần, lúc ấy Tư Dao mới phát hiện ra mình đang đứng giữa tâm phòng, bóng đen càng tiến đến gần cô hơn.
Viên Viên Khuyên Khuyên!
Đột nhiên tiếng bước chân ở hành lang vang lên, Tư Dao giật mình, vội xông ra, nhưng cánh cửa lại bị đẩy vào rất mạnh suýt nữa đập vào người cô.
“Tư Dao, anh đây mà”. Tiếng Phương Tuấn gọi.
Tư Dao thở phào, lúc đấy cô mới nhớ ra chưa gọi được cho Phương Tuấn, may mà anh đã nhanh chóng quay về.
Nhờ có ánh đèn pin, phòng khách sáng hơn nhiều. Tư Dao nhìn bệ bếp, những bông hoa tươi trong lọ vẫn nở- không biết là vì ai. Phương Tuấn hỏi: “Sao em lại đứng chờ trong cảnh “tối lửa tắt đèn” thế này?” Nói rồi đưa tay bật công tắc điện, mới biết át-tô-mát đã bị ngắt.
“Sao anh Tuấn quay lại nhanh thế?” Tư Dao hơi ngờ ngợ, song lại thấy câu hỏi của mình hơi kỳ quặc. Anh ta về kịp thời, cô nên vui mừng cảm kích mới phải.
“Có người chỉ vì chuyện vặt mà làm nhộn cả lên. Một đôi vợ chồng trẻ ở khu nhà Thiên Xứng ngày nào cũng tụ tập bạn bè ăn nhậu say sưa, rồi hát karaoke, hôm nay cũng thế, chỉ là chuyện gây ra tiếng ồn, không biết ai gọi điện đến. Anh phải đứng dưới quát họ khản cả cổ mới yên”. Phương Tuấn chiếu đèn pin khắp xung quanh rồi thở dài: “Đồ đạc trong nhà này đều phỉ vải kín cả. Chắc Dục Chu đã lâu không đến. Em biết đấy, sau khi vợ chưa cưới chết, chú ấy không thể sống ở đây, anh nghĩ căn hộ này sớm muộn gì cũng phải bán thôi…”
Tư Dao gật đầu, hỏi “Anh có thấy lọ hoa tươi trên bệ bếp không?”
“Đương nhiên”. Phương Tuấn đáp, chợt nghĩ lại cảm thấy không ổn; anh nghĩ kỹ hơn, rồi từ từ há hốc mồm.
Viên Thuyên, thì ra cậu chưa hề ra đi; Kiều Kiều vẫn không buông tha mình.
Hai cậu còn lần lữa không đi, có phải do sự khăng khăng sai lầm của mình hôm đó ở Tân Thường Cốc không? Nhưng, lúc ấy chẳng phải cậu cũng một mực ủng hộ mình là gì, tại sao bây giờ lại không chịu tha thứ cho mình? Tư Dao cảm thấy cách nghĩ này thật buồn cười, từ sống thành chết, lẽ nào chưa đủ để thay đổi cách nghĩ của một người? Sao có thể trách Viên Thuyên được?
Chẳng lẽ cậu thật sự tin cái chết của mình ứng với lời nguyền của ông già bí hiểm đó hay sao? Một người tinh tế, cực kỳ thông minh như cậu mà cũng tin vào một tình cảnh mà người khác sẽ cho là hết sức hoang đường: đối thoại và gửi tin nhắt cho người chết, thậm chí đang truy tìm dấu viết tồn tại của họ đấy thôi!