Duy Ngã Độc Tôn - Chương 349 - 350

CHƯƠNG 349:
ĐƯỜNG VỀ!

- Phụ thân... đang yên lành, ý ngài là gì?

Trầm Long Hưng nhìn nhi tử đã trưởng thành,
khóe miệng gợi lên một chút vẻ tươi cười. Vốn ông còn lo lắng, nhất mạch họ
Trầm có thể suy sụp ở trong tay con trai mình, bị các trưởng lão khác hệ thay
thế hay không? Hiện tại xem ra mình cũng có chút lo lắng dư thừa, Thiên Cơ Môn
tới thế hệ của Trầm Nhạc chỉ có thể mạnh hơn!

- Không có gì, chỉ là phụ thân mệt mỏi,
nhiều năm trôi qua như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút!

Ánh mắt Trầm Long Hưng nhìn Trầm Nhạc với
vẻ ôn hòa.

- Có mối quan hệ thân thiện với Tần Lập,
liền giao cho con. Nhớ kĩ, bất cứ lúc nào cũng không nên đắc tội với người này!

Thoáng nghe thấy lời ấy, Trầm Nhạc không
kìm nổi ngơ ngác nhìn phụ thân, hắn không nghĩ tới trong miệng phụ thân lại nói
ra lời này.

Không cho Trầm Nhạc có nhiều cơ hội để suy
nghĩ, Trầm Long Hưng tiếp tục nói:

- Hơn nữa, ta giao cho con một lễ vật mà
môn chủ đời trước truyền lại, con hãy ghé sát tai đến đây!

Trầm Long Hưng nói thầm mấy câu bên tai
Trầm Nhạc. Trầm Nhạc biến sắc mặt, cả giận nói:

- Bọn họ dám như thế?

Trầm Long Hưng cười lạnh vài tiếng:

- Nhạc nhi! Tuy rằng con đã đủ thành thục
nhưng đối với việc nắm giữ lòng người vẫn còn có chút khuyết điểm. Thiên hạ náo
nhiệt, đều vì lợi ích! Đừng nhìn vẻ bề ngoài, mọi người dường như đều kính sợ
siêu cấp môn phái, nhưng trên thực tế, dưới hành động của những gia tộc môn
phái này thì sẽ hiểu rõ. Chuyện tuyệt đối không giống như con nghĩ. Nếu có chut
lợi ích, bọn họ sẽ không quản cái gì thế lực lớn hay là thế lực nhỏ. Mẫu thân
và lão tử bọn họ đều dám bán đứng, đối phó với một tiểu tử cánh vẫn chưa cứng
cáp như Tần Lập và một gia tộc thực lực không quá mạnh mẽ như Tần gia, bọn họ
còn có điều gì không dám làm?

- Bọn họ dựa vào cái gì mà dám khảng định
như thế? Bảo tàng của cc khảng định là trên tay Tần Lập sao?

Trầm Nhạc cau mày, vẻ mặt đầy nghi vấn.

- Hài tử! Chỉ sợ nguyên nhân vì con áy náy
với Tần Lập, cho nên tin tức về Tần gia, con cũng không chú ý

Trầm Long Hưng đột nhiên mở mắt, từ trên
ghế nắm đứng dậy, khí thế của kẻ bề trên nhiều năm dưỡng thành lại một lần nữa
phát ra từ trên người ông.

- Tần gia... gần đây Tần gia như thế nào?

Trầm Long Hưng nói đúng, gần đây Trầm Nhạc
đối với chuyện ở Tần gia thật sự không có quá mức chú ý. Sự tình xảy ra tại
buổi tiệc tân hôn hắn cảm thấy rất có lỗi với Tần Lập. Trong khoảng thời gian
này hắn cùng với Lãnh Phương Phỉ ngao du thiên hạ, rất chú ý đến chuyện bên
ngoài.

- Khoảng thời gian gần đây thực lực cc tăng
trưởng mạnh, thực lực con cháu ưu tú trong gia tộc cũng nhanh chóng tăng lên,
đồng thời tài lực của Tần gia cũng không biết là tăng lên bao nhiêu lần so với
quá khứ!

- Tần gia không phải... từ trong tay Vương
gia chiếm được mấy phần quốc gia thế tục và mạch khoáng linh thạch sao?

- Hồ đồ!

Trầm Long Hưng nhìn con trai có chút chưa
chính chắn:

- Linh thạch là tài nguyên không thể tái
sinh! Khai thác được bao nhiêu cũng sẽ không lấy ra bán! Những quốc gia thế tục
mà Tần gia vừa mới tiếp nhận, trong thời gian ngắn thì Tần gia căn bản không
thể lấy được bao nhiêu!

Trầm Nhạc nhìn phụ thân, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ nói, phần tài phú kia của cc
thật sự nằm trên tay Tần gia?

Trầm Long Hưng nhẹ nhàng gật gật đầu, lạnh
lùng nói:

- Không ở trong tay Tần gia thì ở trong tay
ai chứ? Chung quy không thể mọc cánh bay đi! Nhạc nhi, ta giao cho con chuyện
này, muốn xử lý thế nào thì theo ý của con. Nếu quyết định buông tay thì cứ
buông tay. Ngày mai ta sẽ tuyên bố thoái vị, sau đó sẽ đi vào vách núi ở hậu
sơn để bế quan, sau này không có việc gì thì đừng đến đó làm phiền ta.

...

Thiên Cơ Môn, trong một đêm môn chủ bỗng
nhiên tuyên bố thoái vị nhường hiền, thiếu môn chủ Trầm Nhạc có cảnh giới Hợp
Thiên, tuổi trẻ liền lên giữ chức môn chủ! Môn chủ đời trước Trầm Long Hưng sau
ngày Trầm Nhạc lên làm môn chủ, ngày hôm sau lặng lẽ quy ẩn, bế quan tu luyện.

Tân môn chủ kế nhiệm, trên dưới Thiên Cơ
Môn là một mảnh vui mừng!

Chỉ có điều, đối mặt với tình huống này lại
có người mừng người lo.

Trầm Long Hưng dĩ có thực lực Chí Tôn đảm
nhiệm vị trí môn chủ, hơn nữa Thiên Cơ Môn còn có lão tổ tông Trầm Trọng có
cảnh giới Phá Toái Hư Không tọa trấn, khiến cho các phe phái đều không dám
không theo, đều tôn Trầm Long Hưng làm môn chủ.

Nhưng có tin nói, trong quá trình Trầm
Trọng đối chiến cùng với cường giả cc, bản thân bị trọng thương, cho dù tịnh
dưỡng thì thực lực cũng không có khả năng khôi phục như lúc trước, thậm chí còn
có thể thụt lùi theo diện rộng! Thậm chí còn có lời đồn, lão tổ tông Trầm Trọng
hiển nhiên ngã xuống!

Đương nhiên, mấy tin tức này đại đa số mọi
người cũng không tin, cũng không có người nào dám ngang nhiên phản đối Trầm
Nhạc.

Tuy nhiên không công nhiên phản đối cũng
không phải bọn họ cam tâm tình nguyện nhận người thanh niên Trầm Nhạc này làm
người lãnh đạo. Bằng mặt không bằng lòng là một điều không thể tránh được.

Thiên Cơ Môn tổng cộng có bốn phe phái lớn!

Một mạch lợi hại nhất tự nhiên là mạch họ
Trầm này. Mà Thiên Cơ Môn cũng do họ Trầm sáng lập!

Lúc ban đầu sáng lập Thiên Cơ Môn, có bốn
đại trưởng lão, một trong số đó chết trận, thực lực đời sau không tốt, cho nên dần
dần xuống dốc, còn ba đại trưởng lão còn lại, phân biệt là họ Tôn, họ Lý cùng
với họ Hỏa!

Đến hiện tại, thực lực mạnh nhất của ba đại
phe phái còn sống ở Thiên Cơ Môn, là ba thái thượng trưởng lão, phần biệt là
Địa Tôn Tôn Trung, Nhân Tôn Lý Thái và Nhân Tôn Hỏa Phong!

Ba thái thượng trưởng lão này hiện giờ đều
đang bế quan tu luyện, mà ngay cả lần đại hôn trước của Trầm Nhạc, cc đến phá
thì ba vị thái thượng trưởng lão cũng chỉ đi ra tọa trấn, gần như không có động
thủ lần nào.

Có Trầm Trọng ở đây, ba thái thượng trưởng
lão này đều rất bận rộn, sợ Trầm Trọng sinh ra lòng nghi ngờ, sinh ra ác cảm
với bọn họ.

Tuy nhiên hiện giờ Trầm Trọng đang bị trọng
thương, sau khi bế quan tu luyện vẫn không hề có động tĩnh. Ba vị thái thượng
trưởng lão này cũng đều hoài nghi Trầm Trọng bị thương nặng, ít nhất trong mấy
chục năm sẽ không cách nào hồi phục.

Cho nên, trái tim xuẩn động không biết bao
năm rốt cục lần đầu tiên lộ ra một chút nảy sinh khác thường!

Bởi vì Địa Tôn Tôn Trung có thực lực mạnh
nhất, vả lại suy nghĩ chín chắn, cho nên Lý Thái và Hỏa Phong đều do lão cầm
đầu. Lúc bình thường Trầm Long Hưng chủ trì Thiên Cơ Môn, ba vị thái thượng
trưởng lão này chưa bao giờ khoa tay múa chân, suốt bế quan.

Nhưng Trầm Long Hưng không biết vì sao lại
đột nhiên quy ẩn!

Sau khi hậu nhân của ba vị thái thượng
trưởng lão thông báo tin tức, ba người rốt cuộc ngồi xuống cùng bàn luận.

- Trầm Long Hưng đang làm tốt như thế sao
đột nhiên muốn truyền chức vị môn chủ cho thằng nhóc Trầm Nhạc kia chứ?

Tính cách Hỏa Phong đúng như tên của lão,
hấp tấp, nóng nảy.

- Ta cảm thấy lần bao vây diệt trừ cc,
Thiên Cơ Môn chúng ta tổn thất to lớn, nhưng không có được nhiều chỗ tốt nên
hắn bắt đầu có ý lui.

Lý Thắng với sắc mặt khô vàng, giống như
nuôi dưỡng không tốt, nhưng trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh quang và
một thân nguyên lực dao động mênh mông, bất kỳ ai cũng không dám coi thường lão
già khô gầy này.

- Hừ! Nói đến chuyện này là thấy tức giận,
trước đây Trầm Long Hưng hắn cam đoan thề sống thề chết, công phá cc xong tất
nhiên có thể đạt được lợi ích lớn nhất! Con cháu lão phu trong trận chiến này
đã chết hai mươi ba người, nhưng lợi ích... ngay cả cọng lông cũng không có!
Con mẹ nó mà!

Hỏa Phong giận dữ nói:

- Nếu không phải nể mặt lão tổ tông, ta đã
sớm họp buộc tội môn chủ hắn, lại không nghĩ đến hắn chạy quá nhanh.

Tôn Trung lạnh nhạt cười, nói:

- Hơn nữa chuyện này thật sự là lỗi của
Trầm Long Hưng, tuy nhiên lúc ấy chúng ta đều đáp ứng rồi. Cho nên, nói đến
chuyện này chúng ta cũng có trách nhiệm, sau này không cần đề cập nữa. Hiện tại
chúng ta cần bàn chính là làm sao có thể hạ tiểu tử Trầm Nhạc xuống!

- Còn có thể làm sao, khiến hắn phạm phải
sai lầm không thể tha thú! Môn phái bị tổn thất lớn, hắn trên cương vị môn chủ
còn nán lại không xuống sao? Cho dù lão tổ tông đi ra hoàn toàn không hao tổn
gì thì cũng không có gì để nói!

Lý Thái cười gian xảo, nói.

- Đúng vậy! Chính là nên như vậy.

Tôn Trung gật gật đầu tán thưởng, nhìn Lý
Thái:

- Không biết Lý trưởng lão nghĩ ra được
thượng sách gì hay chưa?

Lý Thái cười nói:

- Tôn trưởng lão không tốt nha, ngài rõ
ràng đã nghĩ ra, vì sao còn muốn hỏi t

Hỏa Phong nhìn hai người bí hiểm ngươi tới
ta đi, liền nói với vẻ có chút mất kiên nhẫn:

- Các người lề mề, có cái gì hãy mau nói
ra!

Lý Thái nhìn vào mắt Tôn Trung, thản nhiên
nói:

- Thiếu môn chủ không phải vừa mới đảm
nhiệm vị trí môn chủ, liền hành động phá vỡ phủ định của lão tử không muốn tiếp
cận, yêu cầu Thiên Cơ Môn thân thiện với Tần gia, và quan hệ tốt với Tần gia!
Mà tình thế hiện tại trên Huyền Đảo, phong vân cũng rất biến ảo, rất nhiều gia
tộc môn phái đều muốn động tới Tần gia. Thiếu môn chủ hắn không ngờ nói muốn
phái người đi đóng ở thành Phong Sa, tương trợ Tần gia, đây không phải là cơ
hội tốt sao?

Hỏa Phong chậm rãi nói:

- Những người đó thấy người của Thiên Cơ
Môn chúng ta, còn không chịu lui binh, lại làm sao có cơ hội cho thằng nhóc
Trầm Nhạc kia phạm sai lầm?

Lý Thái và Tôn Trung nhìn nhau cười, đều từ
trong mắt đối phương nhìn thấy thứ mình muốn.

Trước không nói bao hàm tất cả siêu cấp gia
tộc môn phái khác có thể đánh rớt chiêu bài Thiên Cơ Môn này, cho dù Trầm Nhạc
thực sự không phạm sai lần thì bọn họ cũng sẽ khiến hắn phạm sai lầm!

...

Theo cc diệt vong, Tân Tần đế quốc mạnh mẽ
một thời cũng dần dần đi đến con đường không thể nghịch chuyển mà suy bại!

Mà suy sụp của một đế quốc cũng biểu hiện
cho sự quật khởi của một đế quốc!

Liên minh năm nước theo Tân Tần đế quốc
diệt vong, rốt cuộc cũng sụp đổ! Giữa các nước trên thực tế là như thế, mãi mãi
là lợi ích được đặt lên hàng đầu.

Luận thực lực, Tư La quốc muốn mạnh hơn một
chút, quan chỉ huy của Tư La quốc cũng rất lợi hại, nhưng Thanh Long quốc vì
nguyên nhân có Tần Lập và một số người, cho nên xuất hiện rất nhiều cao thủ
Thiên cấp và Địa cấp. Cho nên trong liên minh năm nước, hiện tại hai nước này
là mạnh nhất!

Cũng bởi vì liên minh nhiều năm, nhìn qua
giữa năm nước này tạm thời vẫn gió êm sóng lặng, sau khi chia cắt lãnh thổ của
Tân Tần quốc đều tự mình vội vàng phát triển.

Nhưng sự cường thế của Tư La quốc và Thanh
Long quốc càng ngày càng tăng, chỉ sợ chiến hỏa mới, không đến mấy chục năm nữa
sẽ lại dấy lên.

Đám người Tần Lập trên đường đi về, cũng
nghe qua chuyện này. Tần Lập và Lãnh Dao đều không kìm nổi có chút thổn thức.
Cái gọi là thế sự xoay vòng, bất quá chỉ có thế.

Băng Mộng Vân theo sự suy sụp của Tân Tần
đế quốc cũng biến mất vô ảnh vô tung. Hiện giờ Tần Lập cũng không có hận ý với
bà như lúc trước, dù sao bà cũng thành toàn cho vị hôn thê Thi Vũ của mình.

Nghĩ đến Thượng Quan Thi Vũ, trong lòng Tần
Lập dần dần nóng lên. Đột nhiên hắn phát hiện, mình đi vào thế giới này đã
nhiều năm, thanh tâm quả dục của mình ngăn ham muốn, tâm trong sáng như hòa
thượng... nhưng hết lần này đến lần khác, không ngờ còn có người cho rằng hắn
là hạt giống phong lưu.

Điều này quả thực hơi quá đáng!

CHƯƠNG 350:
TẦN CÔNG TƯỚC TRỞ LẠI

Một ngày, chiếc xa ngựa của đám người Tần
Lập một lần nữa lăn bánh trên những con đường của Thanh Long quốc. Các loại
kiến trúc hai bên đường vẫn như xưa, những tiếng rao bán của các tiểu thương
vang lên liên tiếp.

Cảnh tượng phồn hoa đã nói cho mấy người
Tần Lập biết rằng nơi này không có bị ngọn lửa chiến tranh lan tới, vẫn phồn
vinh như trước đây.

Lãnh Dao nhìn xuyên qua cửa xe ngựa, nhìn
cảnh tượng bên ngoài, giọng nói có phần xa xăm:

- Nơi này, còn có ngôi nhà của chúng ta.
Không biết A Hổ đại ca hiện giờ thế nào?

Nói xong, nàng lại nhìn Tần Lập cười nói:

- Đúng rồi, công tử vẫn là Công tước của
quốc gia này mà! Nếu công tử không rời đi, chỉ sợ đã được phong làm thân vương!

Tần Lập cười cười, không nói gì. Vinh hoa
phú quý của thế gian đã sớm thành mây khói. Cái mà Tần Lập theo đuổi cũng đã
sớm nâng lên một độ cao mới.

Tuy nhiên, nhớ tới A Hổ, trong đầu Tần Lập
tự nhiên lại xuất hiện lầu đầu gặp mặt giữa hai người, ngày mà hắn mới đi vào
thế giới này chưa lâu.

- Hắc, tiểu tử, ngươi không nên tu luyện
loại chiến kỹ này, lão già này là kẻ lừa đảo đó.

Tần Lập không nhịn được than nhẹ một tiếng,
thời gian trôi qua thật nhanh. Tuy chưa đến mười năm nhưng mấy năm nay chuyện
mà Tần Lập trải qua thì nhiều lắm, cho nên khi nhớ về những chuyện ở thành Hoàng
Sa trước kia, cũng có cảm giác như cách cả một thế hệ vậy.

Hơn nữa, hiện tại hình ảnh kiếp trước trong
đầu Tần Lập ngày một ít đi. Hắn đã sớm dung nhập vào thế giới này. Tất cả những
chuyện kiếp trước ngày càng giống trong mơ.

Lãnh Dao ngồi đối diện Tần Lập, nhìn bộ
dáng Tần Lập lúc này nàng nhớ tới thời điểm gặp Tần Lập năm xưa. Lúc đó chỉ là
một thiếu niên mười mấy tuổi, ngay từ đầu nàng cũng không xem trọng Tần Lập,
cảm thấy rất bất mãn với quyết định của A Hổ mang theo một đứa nhỏ mười mấy
tuổi đi mạo hiểm trong rừng rậm, nơi mà tùy thời có thể tử vong.

Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Chỉ tiếc lúc trước mọi người ở cùng nhau, hiện giờ chỉ còn mình nàng đi theo
bên cạnh Tần Lập. Mà giờ khắc này, Tần Lập đã trưởng thành, trở thành một thanh
niên anh tuấn, ánh mắt kiên nghị, đôi mày kiếm thẳng tắp, mũi cao thẳng, góc
cạnh rõ ràng. Nhất là đôi mắt, chợt thấy thì vô cùng trong sáng nhưng nhìn thật
kĩ dường như lại thấy bao tang thương.

Lãnh Dao nhìn ngắm mà không khỏi ngây ngốc,
thầm nghĩ: Kiếp này mình sẽ không rời khỏi hắn.

Lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo. Ngay
sau đó liền nghe thấy những tiếng mắng chửi từ xa xa, đồng thời còn có tiếng
quát tháo lớn tiếng mở đường của quan binh.

- Hoàng gia phá án, mọi người mau tản ra,
nhanh chóng tránh đường.

Một con đường rất rộng được mở ra, xe ngựa
và người đi hai bên đường né sang bên. Người xa phu đánh xe cho Tần Lập đến từ
quốc gia Đông Phương xa xôi, tại nơi này lại biểu hiện mười phần cẩn thận.
Trước hết đánh xe ngựa tránh sang một bên đường, lại đậu lại đó.

Là người kiếm ăn bên ngoài hàng năm, hắn
biết rõ, mặc kệ ở đâu thì cũng có hai loại người là không được đụng chạm vào:
Một là người giang hồ, một lời không vừa ý liền rút đao nói chuyện. Một loại
khác chính là quan phủ. Bọn họ có thể không trực tiếp rút đao nói chuyện với
ngươi, nhưng nếu ngươi rơi vào tay họ, còn không bằng bị một đao giết chết của
người giang hồ, bởi vì kết quả cuối cùng, khảng định là sua khi nhận hết tra
tấn, người cũng không còn!

Tần Lập ngồi ở trong xe ngựa, hơi nhíu mày,
lập tức lại giãn ra. Loại chuyện này luôn tồn tại ở một góc của thế giới này.
Người hoàng gia nếu không chút kiêu ngạo gì mới là không bình thường, cho nên
Tần Lập cũng không để trong lòng.

Tuy nhiên, từ tiếng nghị luận của những
người dân lại khiến Tần Lập và Lãnh Dao chợt biến sắc!

- Công tước đại nhân là người tốt mà, sao
đột nhiên Hoàng Thượng lại hạ lệnh bắt huynh đệ của Công tước đại nhân? Phải
biết, năm đó chính Công tước là người đã lấy lại thể diện cho Thanh Long quốc

- Người tốt cái rắm! Ngươi chưa nghe qua
quan phủ người ta nói, Công tước thân là chủ nhân thành Hoàng Sa mà nhiều năm
không ở trên lãnh địa của mình, ngược lại giao cho huynh đệ hắn là A Hổ. A Hổ
tham lam háo sắc, gây tai họa cho dân chúng địa phương, bệ hạ nhiều lần khuyên
bảo chẳng những A Hổ không thu liễm, ngược lại còn ngày càng táo tợn thêm, nói
hắn là huynh đệ của Công tước, ai dám làm gì hắn!

- Đây đều là tin đồn đứng không hả? Là thật
hay không còn chưa biết, hơn nữa thành Hoàng Sa vốn chính là lãnh địa của Tần
Công tước, hắn xử lý thế nào là chuyện của hắn, việc gì bệ hạ phải quan tâm
chứ?

- Huynh đệ, ngươi nói nhỏ chút, chẳng lẽ
ngươi muốn quan binh gây tai ương cho tất cả mọi người sao? Loại chuyện này
không đơn giản. Năm đó ngai vị của bệ hạ không ổn, tất nhiên phải mạnh mẽ mượn
sức Công tước đại nhân, hiện giờ ngôi vị của hắn đã ổn, còn đánh thắng một trận
lớn, tự nhiên muốn toàn lực thu hồi lại một chút rồi!

- Haiz, dù sao cũng đáng tiếc cho hán tử A
Hổ này. Nghe nói hắn là người không tệ, hơn nữa còn cực kỳ giàu có. Lần này hắn
bị bắt, gia sản kếch xù của hắn chỉ sợ cũng bị thu mất!

- Còn phải nói.

Tần Lập và Lãnh Dao liếc mắt nhìn nhau, đều
nhìn ra sự căm giận nồng đậm trong mắt đối phương.

- Ta đi!

Lãnh Dao nói xong, mở cửa xe ngựa, nháy mắt
đã tới trước chiếc xe tù lớn bằng sắt.

Mỗi một thanh sắt của chiếc xe chở tù nhân
to bằng một cánh tay, trông cực kì kiên cố. Bên trong xe tù là một đại hán bị
vô số xiềng xích trói lại. Hắn không hề nhúc nhích, mặc kệ đồ ăn mà người xem
liên tục ném ra. Lòng trắng lòng đỏ trứng gà chảy đầy trên mặt hắn.

- Người này là A Hổ đại ca sao?

Lãnh Dao thầm nghĩ, hai mắt dần đỏ lên. Năm đó khi nàng chạy nạm là A Hổ
nhận nàng. Nhiều năm giao tình như vậy, đã coi nhau như huynh muội!

Mắt thấy huynh trưởng của mình lại phải chịu khuất nhục như thế này, trong
lồng ngực Lãnh Dao như dấy lên một ngọn lửa hừng hực, tức giận bừng bừng, thân
mình lăng không bay lên, đánh về phía chiếc xe chở tù nhân.

- Không tốt, có người muốn cướp tù!

Một binh sĩ tỉnh táo la lớn.

- Bảo vệ tốt phạm nhân

- Bắn cho cô ta rơi xuống, đừng cho cô ta
tiếp cận xe chở tù nhân!

Trong lúc nhất thời, binh sĩ phụ trách canh
giữ chiếc xe tù lớn tiếng hô hào.

Khóe miệng Lãnh Dao nhếch lên khinh thường,
trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm, một kiếm dựng lên, nghênh
hương những binh sĩ chặn đứng nàng.

Người nọ ngay cả kêu thảm cũng không nổi,
liền bị một kiếm của Lãnh Dao xuyên qua yết hầu, từ trên không rơi xuống!

Vù! Vù! Vù! Vù! Tiếng của những mũi tên phá
không vang lên, những binh sĩ ở dưới gặp chuyện không tốt đều phát động nỏ tiễn
trong tay, bắn về phía Lãnh Dao.

Nụ cười khinh thường của Lãnh Dao ngày càng
đậm, đôi mắt bình tĩnh lại chớp động quang mang điên cuồng!

Thảm cảnh gia tộc bị giết vĩnh viễn khắc
sâu vào linh hồn Lãnh Dao. Nàng cũng từng tự phát thệ, nếu tương lai mình có
năng lực, nhất định phải bảo vệ thân nhân của mình!

Ai dám động vào người thân của nàng, nàng
liền liều mạng với kẻ đó!

Đối mặt với cường lực đang lao tới, Lãnh
Dao vẫn không hề sợ hãi, ngay cả động tác tránh né cũng lười làm. Những lợi khí
giết người trong mắt người khác liên tục bắn lên hộ thể cương khí của nàng.

Từ khi quần chúng vang lên kinh hô, không
ít người theo bản năng đều nhắm mắt lại. Tuy rằng nữ nhân này là kẻ cướp tù,
nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy đó chính là một mỹ nữ quốc sắc thiên hương!

Mắt thấy đại mỹ nhân bị bắn thành con nhím
là cảnh tượng mà nhiều người không muốn thấy.

Nhưng màn kế tiếp lại khiến cái cằm của vô
số người suýt rơi xuống đất, bởi vì những mũi tên này vào lúc gần sát đến người
Lãnh Dao lại giống như gặp phải một dòng suối, tất cả đều dán sát qua thân thể
Lãnh Dao, không tự chủ được chệch sang hai bên!

Không để cho những binh sĩ này bắn loạt tên
thứ hai, thân thể Lãnh Dao hóa thành tàn ảnh, giết tất cả không chừa một ai!

Cỗ xe tù bằng sắt vẫn đậu ở đó.

Hán tử bị trói trong xe cuối cùng cũng chậm
rãi mở mắt ra. Những lòng đỏ lòng trắng trứng chảy xuống, sau đó liền thấy một
đôi mắt hổ bắn ra hào quang khó tin. Miệng hắn hơi giật giật, rốt cuộc cũng
phát ra một tiếng, khiến cho Lãnh Dao- Là Lãnh Dao muội sao? Ta, ta... đây là
ảo giác sao?

- A Hổ đại ca, là ta, công tử cũng đến đây
rồi!

Lãnh Dao nghẹn ngào nói, lúc này Tần Lập
cũng từ trong xe ngựa đi ra.

Sắc mặt Tần Lập mười phần bình tĩnh. Sâu
trong mắt hắn là một ngọn lửa phẫn nộ. Thân thể hắn chậm rãi dâng lên, chỉ một
ngón tay về phía chiếc xe tù bằng sắt thép. Chiếc xe tù bằng sắt thép nhìn có
vẻ kiên cố bỗng ầm một tiếng, vỡ tung!

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người
thanh niên đứng giữa không trung như thn tiên! Những người vừa mới ném trứng gà
và đồ ăn thấy vậy đều sợ tới mức mất hết ba hồn bảy vía, không chịu được phải
trốn sâu vào trong đám đông, lủi đi mất.

Trong quần chúng, có người do dự nói:

- Là... là Tần Công tước!

- Là Tần Công tước đã trở lại!

- Tần Công tước tới cứu huynh đệ hắn!

- Trời, thật là Tần sư phụ. Tần sư phụ vẫn đẹp trai, phong thái như năm đó
a. Không, càng đẹp trai hơn năm đó!

Bàn tay Tần Lập lại chỉ một ngón tay, thủy
nguyên tố từ bốn phương tám hướng trên trời tụ tập lại, chậm rãi hình thành một
con thủy long, sau đó từ từ rơi xuống đỉnh đầu A Hổ.

Chỉ trong khoảnh khắc con thủy long đã rửa
sạch toàn bộ rác rưởi trên đầu A Hổ, lộ ra gương mặt thô cuồng của A Hổ.

Tần Lập chỉ một chỉ thứ ba, tất cả mọi
người đều cảm giác một luồng sóng nhiệt đập vào mặt, không kìm được phải lui về
sau.

Lại nhìn trên người A Hổ bắt đầu bốc lên
nhiệt khí, quần áo vừa mới bị nước tưới ướt trong nháy mắt đã được hong khô!

Cạch cạch. Xích sắt trên người A Hổ cũng
theo chỉ thứ ba của Tần Lập mà rơi hết xuống đất. Ánh mắt Tần Lập dừng ở bả vai
bị xích sắt xuyên qua của A Hổ, máu đã đông thành khối, đã lâu rồi.

Hiển nhiên, trước đó A Hổ đã phải chịu mọi
đòn tra tấn, nhưng hắn vẫn thủy chung không hề phát ra một tiếng rên rỉ!

- Ca ca, huynh phải chịu khổ rồi!

Tần Lập chậm rãi nói.

- Bốp! Bốp! Bốp!

Từ xa xa vừa vỗ tay vừa thong thả ung dung
nói:

- Chậc chậc, không hổ là thanh niên thiên
tài nhất của Thanh Long quốc từ trước tới nay, không hổ là người có thể lấy
thực lực bản thân một mình đấu với cường giả từ địa phương thần bí! Tại hạ rất
khâm phục!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3