Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 16
Chương 16: Chương 16
Edit: Moon
“Anh muốn làm gì?”, hai tay Hạ Tuyết đặt trên ngực Hàn Văn Hạo, ngước nhìn người đàn ông này, cô sợ tới mức hồn vía bay lên mây...
“Đừng nhúc nhích...Tôi không thích phụ nữ có đôi môi nhợt nhạt!”, Hàn Văn Hạo nói xong thì liền bá đạo nắm chặt chiếc gáy của cô, một tay cầm cây son kia tự mình vẽ loạn lên môi cô...
“Nhưng mà tôi không thích son môi màu đỏ thẫm...”, Hạ Tuyết không muốn gần gũi Hàn Văn Hạo như thế này một chút nào, bởi vì khi ở trong lồng ngực người đàn ông này, cô cảm nhận được hơi thở nóng bức từ người này tỏa ra, khiến cô lo lắng và nghẹt thở, cũng khiến cô nhớ tới những cảnh ở trong phòng lúc nãy, môi cô cảm thấy rất rất đau...
Hàn Văn Hạo cầm cây son môi trong tay, sau đó áp sát vào người cô thật gần, không thèm để ý đến thái độ của cô, giọng nói chậm rãi mà tràn đầy sức mạnh, “Nếu muốn đôi môi của cô đỏ thắm xinh đẹp...ngoại trừ dùng son môi, còn có một biện pháp...”
Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, đôi mắt cô liền chơm chớp, nhìn Hàn Văn Hạo, năm ngón tay trắng mềm của cô đặt trên ngực Hàn Văn Hạo, cô muốn đẩy người đàn ông bá đạo này ra, lùi về phía sau, nhưng nhìn thấy ánh mắt và hơi thở nóng bỏng của người này, cô không dám...
“Hôn cô”, Hàn Văn Hạo nói rất rõ ràng.
Hạ Tuyết thả lỏng người, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo...Bởi vì lúc này có mặt rất nhiều người nên cô không sợ, còn nghĩ là Hàn Văn Hạo sẽ e dè, nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô lập tức hiểu được, người đàn ông này có thể giết chết người ở bất cứ nơi đâu...
Hàn Văn Hạo nhìn thấy thái độ thỏa hiệp của Hàn Tuyết thì cười khinh thường, lại chợt nhìn thấy giây phút ấy đôi môi Hạ Tuyết mấp máy, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đều đặn rất đẹp...Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, liền bá đạo ở trước mặt mọi người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí tiến sâu vào trong, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt dai dẳng, mười ngón tay bóp chặt chiếc hông cô, cứ như thế không biết đến khi nào mới dừng lại...
“Ưm...” Hạ Tuyết chịu không nổi nắm chặt tay lại, Hàn Văn Hạo lại xiết chặt đôi vai cô, cô định xoay thân mình, giãy dụa thoát khỏi người này, theo bản năng cô nhìn những người bên cạnh, nhưng dường như mọi người đều quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, nên vô cùng bình tĩnh...
Hàn Văn Hạo hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, liếc mắt nhìn thấy trong mắt Hạ Tuyết lóe lên sự tức giận thì liền mĩm cười ngạo nghễ, vuốt ve chiếc cằm của cô, hỏi “Không vui sao?”
Hạ Tuyết không dám lên tiếng, nhưng mà trong ánh mắt cô có chút tức giận, có chút suy nghĩ vòng vo, vẫn là bởi vì cô sợ Hàn Văn Hạo nên cắn răng nhịn...
Hàn Văn Hạo lại vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là sự cô đơn, buồn bã, lại lấy son môi vẽ loạn trên môi cô...
Hơi thở Hạ Tuyết dồn dập, cũng không biết là do tức giận hay hồi hộp, hay là do nguyên nhân khác, muốn cử động cũng không dám cử động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Văn Hạo, bởi vì cô biết nếu cô không nhìn thì chắc chắn người này sẽ làm chuyện gì đó thể hiện sự bá đạo của mình...
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tiếp tục cầm cây son tô môi cô đến khi xong xuôi, ngay sau đó, trong nháy mắt đem cây son vứt đi như vứt rác, không nói hai lời, ngay tức khắc nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Hà Tuyết bước đi ra ngoài...
“Chúng ta đi đâu, tôi phải về nhà, tôi...tôi...”, Hạ Tuyết muốn nói cô không muốn ở cùng một chổ với Hàn Văn Hạo...
Hàn Văn Hạo giống như không có nghe thấy những lời cô nói, nhanh chóng đem Hạ Tuyết vẫn còn trong lồng ngực, đi vào thang máy, ấn nút, lập tức cửa thang máy đóng lại, lại nhanh như chớp áp Hạ Tuyết vào một bên vách của thang máy...
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết nói: “Đừng làm cho tôi bắt cô cầu xin! Chuyện này là do người bạn tốt của cô đã gây phiền toái cho tôi!”
“Tại sao nói bạn tốt của tôi đem đến phiền toái cho anh, rõ ràng là chính anh đã làm cho người ta quăng...”, Hạ Tuyết nhanh chóng đem hết những lời định nói nuốt hết vào trong, khi cảm giác mình trở nên lạnh ngắt, cô mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo...