Nếu được yêu như thế - Chương 31
Chương 31. Thế nào gọi là nước mắt?
Đến chỗ trọ, Tử Chấn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng anh vẫn hỏi chủ nhà, còn muốn xem hợp đồng cho thuê để kiểm tra lại, tránh tình trạng Phùng Dư nói thấp giá xuống. Anh lấy cây bút, bắt đầu tính toán chi phí của mấy ngày qua, con số cộng lại khiến anh thở phào, nói: “Thầy Phùng, khoảng một năm con sẽ trả lại hết cho thầy. Con viết cho thầy tờ giấy nợ nhé?”
Phòng ngủ không rộng lắm, chỉ có một chiếc giường đôi, Phùng Dư nói: “Thầy ngủ ở ngoài, không lỡ nửa đêm con rơi xuống giường.”
Tử Chấn lên giường, Phùng Dư còn dặn thêm: “Đêm con muốn đi tiểu thì nói với thầy một tiếng, thầy dìu con đi.”
Tử Chấn cười, để lộ hàm răng trắng muốt: “Thầy Phùng, nếu thầy là bố con thì tốt biết mấy.”
“Thế thì gọi thầy là bố đi.”
Tử Chấn chỉ “ừm” một tiếng, không hiểu vì sao lại không gọi.
Phùng Dư thấy người Tử Chấn hơi nóng, bèn lấy khăn ướt đắp lên trán cho anh, nói: “Có lúc thầy không thể lý giải được, con còn trẻ tuổi mà sao lại biết chăm sóc cho bọn trẻ? Hơn nữa lại làm rất tốt.”
Tử Chấn ngước mắt nhìn Phùng Dư, nói một cách thật lòng: “Con muốn trở thành người bố như trong giấc mơ.”
Người Tử Chấn nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, quần áo ướt sũng.
Phùng Dư lấy khăn lạnh lau mặt cho Tử Chấn, vuốt lại mái tóc. Ánh sáng leo lắt từ phòng vệ sinh chiếu vào đầu giường, gương mặt Tử Chấn trong lúc hôn mê trông cô đơn đến tội nghiệp.
Mở rèm cửa ra, màn đêm mênh mông, không nhìn thấy bầu trời, đến thời gian cũng như đang bị vứt vào màn đêm đó. Bố của Tử Chấn buôn bán đồ cổ, thực chất chính là buôn bán thời gian, định cho thời gian một cái giá, rồi bán. Ngoài giá trị bản thân món đồ đó, quan trọng nhất vẫn là chúng cách thời đại chúng ta sống bao lâu. Liệu điều đó có chứng minh được là trên đời này cái đắt giá nhất vẫn là thời gian?
Trước đây, Tử Chấn có ít nhất năm năm sớm tối ở bên Phùng Dư. Trong năm năm đó, Phùng Dư vẫn nhớ rõ từng giây từng phút. Ông quay lại giường, cầm điện thoại của Tử Chấn lên tìm số của Thuấn Nhân, có người gọi đến, ông nhấn phím nghe.
“Nếu như không muốn lấy trứng chọi đá thì lập tức về Bắc Kinh ngay!” Đầu máy bên kia là giọng của một người đàn ông, ngữ điệu bằng bằng, nhưng rất kiên quyết.
Phùng Dư nói: “Giờ nó phải quay về rồi, bệnh nó rất nặng.”
Đầu máy bên kia không nói gì.
Phùng Dư cố nuốt nước mắt, hạ giọng nói: “Tôi nghĩ nó sống không được bao lâu nữa, xin ông đối xử với nó nhân từ một chút.”
Thời Hân nói: “Sai lầm của nó đã đánh mất tiền đồ của nó, khiến nó trở thành kẻ thất bại. Đừng có đem bệnh tật của nó ra dọa tôi, một thân thể không khỏe mạnh sẽ không thể trở thành một công cụ tốt được. Tôi đã không còn hứng thú níu giữ đứa con trai này. Giá trị duy nhất của nó lúc này là giữ lại dòng máu nhà họ Thời, trước khi trút hơi thở cuối cùng, tác dụng của nó không còn nhiều nữa.”
“Nếu thế thì tôi không thể giao nó cho ông được”, Phùng Dư nói. “Tôi nghĩ, sức khỏe của nó bây giờ không thể nhân giống cho nhà họ Thời được, cứ cho là được đi chăng nữa, đứa bé sẽ không khỏe mạnh. Nếu thế, ông lại nói nó không phải là một công cụ tốt.”
“Được thôi, cứ giữ lấy nó đi, để xem chúng mày còn bao nhiêu tiền ném vào bệnh viện, nó ở trong tay mày còn nhanh chết hơn ở trong tay tao”, Thời Hân nói.
Phùng Dư không nói nữa, cúp máy, gọi cho Thuấn Nhân. Trời còn chưa sáng, Thuấn Nhân và An An đã xuất hiện trước mặt Phùng Dư. Phùng Dư không nhìn thấy bọn trẻ, hỏi ra mới biết trước khi đi Thuấn Nhân nhờ vợ Diệp Vị Kỳ trông giúp. Tình trạng sức khỏe của Tử Chấn bắt buộc phải nhập viện, bọn họ bàn bạc với nhau về vấn đề viện phí. Phùng Dư đã tiêu hết số tiền tích cóp, Thuấn Nhân còn không tới hai trăm nghìn, cô đề nghị đưa Tử Chấn vào viện trước, không đủ sẽ đi vay cô Xuân Nam. An An không tham gia, chỉ đứng cạnh giường nhìn Tử Chấn đang hôn mê, nói: “Hai người không cần phải gom tiền đâu, để tôi đưa anh ấy về nhà, tôi đã gọi tài xế tới rồi.”
Thuấn Nhân nói: “Anh ấy không thể quay về cùng em.”
“Bệnh của anh ấy thế nào chị không biết sao? Không có cách nào trị tận gốc, chỉ ngày càng nặng thêm thôi.” An An nói với giọng nghiêm trọng mà trước nay chưa hề có: “Quãng thời gian ở Mỹ, anh ấy vẫn còn nghe lời. Từ khi lấy chị, anh ấy bắt đầu đối đầu với bố con tôi, còn cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống hạ đẳng. Chị còn làm ra vẻ mình cao thượng lắm, chị bị cuộc sống nghèo khó giày vò thành kẻ điên rồi. Cho dù cuộc sống sau đó có sung túc hơn, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh ngộ. Giờ chị hại anh tôi đến nỗi sắp mất mạng, huyết thống cao sang trong con người anh ấy không thể nào quen với cuộc sống cơ cực, nếu cứ sống như thế nhất định sẽ bị hủy hoại. Có lẽ anh chị yêu nhau, nhưng đã đến lúc chia tay rồi. Anh tôi chỉ vì sốt cao nên mới lú lẫn như thế, một khi tỉnh lại rồi sẽ không bao giờ gần gũi với một người có quãng đời trước đây tối tăm như chị!”
“Cô đừng có chỉ biết trách chị, điều cần làm nhất bây giờ là nghĩ cách cứu anh ấy, cô đừng đem mấy chuyện đó ra nói nữa.”
“Tôi ghét chị!” An An nghiến răng nói trong sự oán trách: “Chỉ cần nhìn thấy chị ở bên anh tôi là máu điên của tôi lại nổi lên. Tôi thật không hiểu nổi loại phụ nữ đã kết hôn như chị, dựa vào đàn ông để chuộc lợi, nhưng Thượng Đế có mắt đấy, các người quá tàn nhẫn, ông trời biết chị đã dùng thủ đoạn gì với anh ấy.”
Thuấn Nhân nâng người Tử Chấn lên, cầm lấy thìa Phùng Dư đưa, bón nước cho Tử Chấn. Tử Chấn sốt rất cao, môi khô như rang, còn dính vết máu. Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ khám sơ qua cho Tử Chấn, Thuấn Nhân vội gom mấy đồ dùng cần thiết, theo cáng khiêng bệnh nhân xuống lầu.
An An lùi lại hai bước, cô ta giận dữ đá vào ghế.
Ở bệnh viện, ngoài việc chăm sóc cho Tử Chấn đang hôn mê, Phùng Dư còn phải để mắt tới Thuấn Nhân. Cô không khóc, cũng không lo sợ, có lúc đến ngân hàng rút tiền, đến chỗ thu tiền viện phí nộp tiền, thỉnh thoảng lại gọi điện.
Cô gọi cuộc điện thoại này khiến Phùng Dư phải ra mặt ngăn cản. Bởi đúng như dự đoán của Tử Chấn và Phùng Dư, cô đang tính bán hai căn nhà ở Bắc Kinh, vẫn may là không bán hết, chỉ là muốn bán một trong hai căn đó. Để dự phòng trả tiền viện phí nên cô không chịu bớt giá nhà, kiên quyết phải bán bằng giá thị trường. Bán nhà cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện tại cô vẫn ung dung là vì số tiền trong sổ tiết kiệm vẫn còn cầm cự được.
Nhân viên văn phòng nhà đất nói: “Rốt cuộc là chị muốn cho thuê hay muốn bán? Lần trước tìm được người mua rồi thì chị lại không bán, sau đó chúng tôi đưa tiền thuê một năm cho chị, thì chưa đến một năm chị lại đòi bán, chị làm như thế là vi phạm hợp đồng, chị có biết không? Chị nộp tiền phạt trước đi, sau đó tính chuyện bán nhà.”
Thuấn Nhân nói: “Anh giúp tôi đăng một tin trên mạng trước, nửa tháng nữa tôi về tới Bắc Kinh rồi.”
Đối phương không chịu nhượng bộ, Thuấn Nhân thở dài, nhìn thấy Phùng Dư đứng trước mặt, bỗng nói nhanh với người kia: “Anh giúp tôi trước đi, tôi đưa chìa khóa nhà cho anh, giấy tờ nhà tôi để ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ quần áo, bên ngoài được bọc bằng chiếc áo ngủ màu xanh.”
Phùng Dư không biểu lộ cảm xúc, nói: “Con không được bán nhà, đấy là nhà Tử Chấn mua mà.”
“Anh ấy mua tặng con mà”, Thuấn Nhân giải thích, sau đó lại sửa lại: “Theo pháp luật, tài sản thuộc diện cho, tặng là thuộc quyền sở hữu của con rồi, con có quyền quyết định.”
“Con phải bàn bạc qua với nó, chưa được sự đồng ý của nó, con không được bán. Thế giới của con, ngoài chồng ra, không có người thứ hai phải không? Con có biết bệnh nó rất nghiêm trọng không? Con có biết số tiền đó như muối bỏ bể không? Đến khi không còn một xu, con lấy gì để nuôi bọn trẻ?” Phùng Dư nhìn đồng hồ. “Thầy đi chuyến tàu tối nay, đến giờ rồi. Chuyện tiền nong để thầy nghĩ cách, Tử Chấn giao cho con chăm sóc.”
Thuấn Nhân theo ông ra ngoài, Phùng Dư nói: “Đừng tiễn nữa.”
Thuấn Nhân đáp: “Không phải tiễn thầy đâu ạ, con ra mua táo.”
Cổng bệnh viện có rất nhiều sạp bán hoa quả, Thuấn Nhân chọn mua táo và lê, nhét vào túi xách của Phùng Dư, để ông lên tàu ăn. Trên đường về phòng bệnh, Thuấn Nhân gọi cho Châu Văn, nói: “Tối ở nhà làm gì thế? Không có việc gì đến bệnh viện nói chuyện với tớ đi, bé lớn Tử Chấn nằm viện rồi, một mình tớ ở đây buồn quá!”
Châu Văn hỏi: “Bệnh gì thế, không phải bệnh truyền nhiễm chứ?”
“Đến được thì đến!”
“Không phải, nếu không phải là bệnh truyền nhiễm thì tớ đưa con gái đi cùng.”
Con gái Châu Văn không giống mẹ, càng nhìn càng thấy giống Tiểu Ngô. Thuấn Nhân gọt táo cho cô bé ăn, Châu Văn nhìn thấy Tử Chấn đang nằm trên giường, há hốc miệng kinh ngạc.
“Lạy chúa! Lần trước ở Hoàng Sơn gặp cậu, sao không thấy cậu nhắc tới anh ấy? Sao cậu lại mang anh ấy về đây được? Thắng Trăn Trăn - một địch thủ đáng gờm rồi sao? May mà cô ta không cho cậu một gáo axít đấy.”
“Bởi trên người tớ tỏa hương thơm đặc biệt, Chấn ca ca ngửi thấy mùi hương đó liền mất hết lý trí đi theo tớ, còn Trăn Trăn xấu hổ quá, chạy mất rồi”, Thuấn Nhân nói đùa.
“Gớm nhỉ, cậu có cái tài đó mà sao lâu nay tớ không biết nhỉ? Hi hi!” Châu Văn đáp.
Thuấn Nhân nghiêm túc nói: “Cậu cho tớ số tài khoản đi, mười nghìn tệ đó, hiện giờ có thể trả lại cho cậu được rồi, nhiều năm như thế, cộng lại tiền lãi cũng không ít đâu, thôi, để tớ mời cả nhà cậu đến nhà hàng sang trọng ăn một bữa thỏa thích nhé?”
Châu Văn lấy chiếc bút trong cặp sách của con gái, đến đầu giường viết, Thuấn Nhân nói: “Sao cứ sát vào người bé lớn nhà tớ thế? Mưu đồ gì hả?”
Châu Văn gật đầu: “Phải đấy, phải lợi dụng tí chứ.”
Tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn làm Tử Chấn tỉnh giấc. Nửa tỉnh nửa mê, Tử Chấn nhìn thấy đầu giường có một cô gái, tưởng đấy là Thuấn Nhân, bèn đưa tay lên sờ vào tóc cô gái. Tay vừa chạm vào, liền bị một bàn tay khác nắm lại, Thuấn Nhân trách yêu: “Dám giở trò trước mặt em sao? Thích gì nào?”
Châu Văn bất mãn liếc Thuấn Nhân một cái: “Ki bo quá đi mất!”
Tử Chấn hơi giật mình, lúc sau mới nói: “Ồ, Châu Văn à? Lâu lắm không gặp, chào em.”
Châu Văn cười tít mắt: “Chào anh, chào anh, khỏi bệnh rồi, đừng về ngay nhé, em dẫn hai người đi thăm đây đó một chuyến, ở đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh, nào là chỗ ở của Lý Hồng, đền Bao Công...”
Thuấn Nhân bón táo cho Tử Chấn, Tử Chấn kéo người Thuấn Nhân lại, nói nhỏ vào tai cô: “Em nói Châu Văn ra ngoài đi, anh muốn đi vệ sinh.”
Thuấn Nhân hỏi: “Cần em giúp không?”
Tử Chấn lắc đầu.
Thuấn Nhân bế con gái Châu Văn, bảo cô cùng ra ngoài nói chuyện. Châu Văn vừa đi vừa quay lại nhìn Tử Chấn cười rồi nói: “Không phiền anh nữa, hôm khác em lại đến nhé!”
Tiễn Châu Văn về, Thuấn Nhân quay lại quét dọn phòng bệnh, nhặt vỏ táo ở đầu giường cho vào túi ni lông. Thuấn Nhân sờ vào cằm Tử Chấn, thấy tay ram ráp, cô ra ngoài vứt rác vào thùng, rửa sạch tay, rồi lấy máy cạo râu ra giúp Tử Chấn cạo râu, nói: “Anh nằm viện, chè chúng ta bán ra thị trường Âu châu ngừng hoạt động. Giờ hàng bán chậm lắm, Vị Kỳ tạm thời giúp mình đưa hàng, có điều không được lâu dài. Em nghĩ, hay là em ra ngoài kiếm việc làm, anh ở nhà chăm bọn trẻ được rồi, việc nhà làm được thì làm, nếu không đợi em về làm.”
“Cửa hàng chè cứ bán như thế, một tháng kiếm một, hai mươi nghìn là chuyện bình thường, em kiếm được việc gì lương cao hơn thế nào?”
“Quảng cáo”, Thuấn Nhân nói. “Tiền càng nhiều càng tốt.”
“Không được, làm quảng cáo thế nào, anh quá hiểu rồi. Người ta dựa vào cái gì mà đưa tiền cho em, anh không thể vì mình ốm đau mà bán cả vợ.” Tử Chấn cầm lấy máy tự mình cạo râu. “Đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!”
“Em hỏi bác sĩ rồi, bệnh của anh không phải không có chút hy vọng nào, chỉ cần bồi bổ đầy đủ, là có thể duy trì được sức khỏe ở mức bình thường. Hơn nữa, có những bệnh nhân bị ung thư cũng khỏi đấy thôi, bệnh của anh còn nhẹ hơn mấy người bị ung thư nhiều”, Thuấn Nhân nói. “Em đảm bảo sẽ không bán mình, để em thử xem sao nhé, cưng!”
Tử Chấn tắt chiếc máy cạo râu mini, Thuấn Nhân nói: “Anh nhìn anh xem, nhìn cả ngày, có chỗ nào là không dùng đến tiền nào? Còn không cho em đi kiếm tiền, anh thật quá đáng.”
Tử Chấn vứt cái máy cạo râu vào bọc Thuấn Nhân: “Anh không dùng nữa là được chứ gì? Cái này còn rẻ hơn mấy thứ em dùng nhiều, bao nhiêu lần anh mua cho em quần áo hàng hiệu của Pháp.”
“Ai bảo anh mua? Em mặc đồ siêu thị được rồi.”
“Em mặc đồ siêu thị, mấy năm sau ai dám nhìn mặt em? Giống nhau không?”
“Dù sao em vẫn muốn đi tìm việc.”
“Được”, Tử Chấn nói. “Mình tính thu nhập bình quân hằng tháng, nếu tiền lương của em đi làm sau ba tháng thấp hơn con số đó thì em phải thôi việc, tiếp tục ở nhà quản lý cửa hàng.”
“Làm quảng cáo phải có quá trình tìm khách hàng, không thể một sớm một chiều khách hàng tới ngay được, ba tháng ngắn quá, nửa năm đi.”
Tòa soạn ở tỉnh không nhiều, Thuấn Nhân gửi hồ sơ xin việc đến từng tòa soạn. Nhân viên quảng cáo năm nào cũng tuyển, điều kiện dự tuyển lại đơn giản, chỉ cần là người có sức khỏe, biết ăn nói một chút đều có thể có được cơ hội. Thuấn Nhân rất tự tin, cô chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn, nhưng không ngờ chủ nhiệm bộ phận quảng cáo lại hỏi cô: “Công ty nơi cô làm việc trước đây ở Bắc Kinh rất tốt, quảng cáo ở thủ đô chắc chắn là tốt hơn chúng tôi ở đây nhiều lần, vậy tại sao cô không ở đó làm, chạy đến chỗ chúng tôi làm gì? Hay là mắc lỗi gì ở đó? Dạng công việc như thế này, tối kỵ nhất là mắc sai lầm về mặt kinh tế, vì sao cô lại rời khỏi đó?”
Thuấn Nhân nói: “Tôi lấy chồng, sinh con, nên họ cho nghỉ việc.”
Chủ nhiệm bán tín bán nghi, lại hỏi: “Con cô mấy tuổi rồi? Không cần chăm sóc à? Phải rồi, cô lấy chồng có con rồi mới bị thôi việc, chồng cô chắc cũng là người Bắc Kinh? Sao lại cùng cô đến An Huy này?”
Thuấn Nhân buột miệng nói: “Tôi ly hôn rồi.”
“Thế giờ cô đi làm, ai chăm sóc bọn trẻ?”
“Người thân của tôi.”
“Tôi thấy ngoại hình, tính cách cô rất được, hơn nữa lại từng làm một công ty lớn như vậy, rất phù hợp với công việc của chúng tôi”, chủ nhiệm nói. “Tôi muốn bồi dưỡng thêm cho cô để cô trở thành một người phụ nữ nổi tiếng ở Hợp Phì. Cô đừng xem thường công việc này, nó đòi hỏi con người phải có tố chất cao. Tôi coi trọng cô nên mới bồi dưỡng thêm nghiệp vụ cho cô. Cô phải cố gắng học hỏi đấy, như là mời rượu, hát, massage, chơi mạt chược... rất nhiều thứ, chỉ cần cô cố gắng, tôi nghĩ cô sẽ làm được, khi đó cô sẽ tự hào về bản thân mình, hơn nữa, tất cả phụ nữ ở Hợp Phì sẽ ngưỡng mộ cô.”
Thuấn Nhân nói: “Ông quá đề cao tôi rồi, tôi không giỏi như thế đâu, tôi chỉ là nhân viên làm mấy quảng cáo nhỏ thôi. Sau ba tháng mà không có thành tích gì, tôi sẽ tự động khăn gói ra đi.”
“Cô quá khiêm tốn rồi! Làm ăn trên giấy tờ chỉ là nhỏ thôi, làm ăn lớn thật sự thì không nhìn thấy được đâu. Chỉ cần chăm sóc khách hàng tốt thì bao nhiêu tiền không thành vấn đề. Tôi cũng không lấy hiệu quả công việc ra để yêu cầu cô, lợi ích của chúng ta đi đôi với nhau, chỉ cần tôi có ăn thì cô cũng được ăn.”
Dựa vào tình hình hiện tại, nếu ông chủ nhiệm kia mà nói đúng, ông ta cũng được coi như là trượng nghĩa rồi. Thuấn Nhân nói: “Kể ra cũng được, hai bên cùng có lợi, tôi thấy cũng không khó khăn gì, tôi cũng không đi làm ở toàn soạn khác nữa, làm ở chỗ ông vậy. Tôi sẽ làm nhân viên, nếu không có hợp đồng quảng cáo mang về đây, tôi sẽ tự thôi việc.”