Giường đơn hay giường đôi - Chương 06 - Phần 2
6-3
Phổ Hoa ngủ một giấc rất ngắn, dường như vừa nhắm mắt đã bị người ta nâng dậy.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Có người vén tóc trên mặt cô ra, hai cánh tay mạnh mẽ khép lại sau lưng cô, để cô dựa vào.
“Diệp Phổ Hoa…”.
Cô nhớ tới tư thế dựa dẫm mà mình tạo ra trước cửa hàng váy cưới, chân tay xòe ra mỏi nhừ, cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
“Diệp Phổ Hoa, đừng ngủ ở đây, tỉnh dậy đi”.
“Ừ…”.
“Tỉnh dậy nào, là mình!”.
“Ừ…”. Cô đáp, cảm thấy như đang ở trong vòng tay bố.
“Là mình!”.
Đôi tay siết chặt hơn, cô cũng chòng chành theo, trán chạm vào cằm cậu ta, râu cậu ta châm châm vào da cô, chạm vào chỗ cô bị cụng đầu.
Cơn đau chạm vào dây thần kinh nào đó, cô thầm ý thức được đó không phải bố, không giống bố thường gọi cô “Hoa Hoa”.
“Là mình… mình là Thi Vĩnh Đạo!”.
Giọng nói của cậu ấy thành công trong việc phá vỡ cơn buồn ngủ của cô. Cô động đậy lông mi, thoắt cái mở to hai mắt, ngồi thẳng người. Trước mắt thật sự là cậu ta!
“Tỉnh chưa?”.
Cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng vỗ má cô, không hề bỏ qua bất cứ dấu vết nào lưu lại trên người cô trong mười hai tháng qua.
Cô vô thức ôm cặp sách lùi lại, người vẫn chưa ngồi vững, trượt một cái ngả lên người cậu ấy. Chất vải lạnh ở ngực cậu ấy dán lên mặt cô, chiếc áo sơ mi đen trơn, trên đó có mùi thuốc lá và rượu, mùi của cậu ấy, cũng có mùi khó chịu cô vừa nôn.
Cô có chút không dám tin, trong phút chốc cậu ấy bước ra khỏi giấc mộng xuất hiện sinh động trước mắt cô. Cô ngồi đó, thuyết phục bản thân cậu không có thật, nhưng khi giơ tay chạm lên cằm cậu, hàng râu cứng châm vào đầu ngón tay.
Âm thanh ong ong trong đầu lại trở về, đánh vào lý trí của cô. Tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc gặp mặt lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô bụm miệng gập xuống, thử lắng lại cơn khó chịu không ngừng dâng lên.
“Sao vậy?”. Cô tựa vào vai cậu, cậu nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nhưng cảm nhận được cô đang run cầm cập, cô cố kiềm chế, không lâu sau cơn run lại bắt đầu.
Cậu nhặt áo khoác dưới đất lên choàng lên người cô, bị cô đẩy ra. Cô chống lên bàn chơi cờ đứng vững, lại cúi xuống chống lên tường. Cậu nghe thấy âm thanh nôn khan dữ dội, vỗ lưng cô, cô nôn tới mức toàn thân run rẩy, còn giơ một tay đẩy cậu ra xa, dường như không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Thực ra cậu đã thấy từ lâu rồi. Cô mơ hồ va lung tung trước cửa hàng thời trang, gặp anh em nhà họ Khổng, nói vài câu rồi bất ngờ nôn. Cô chống lên cây đứng vững xin lỗi người ta, ánh đèn chiếu lên sắc mặt trắng bệch của cô, khóe miệng run run đáng thương.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”. Đợi cô nôn xong, cậu dìu cô rời xa chỗ đó, để cô dựa lên người mình, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cô, “Mình đưa cậu đi dạo, đi một lúc sẽ đỡ”.
Cô lắc đầu đẩy cậu, nhưng lực đẩy không mạnh.
Tính cách của cô chính là như vậy, vừa có điểm đáng hận nhưng lại vừa khiến người ta nảy sinh thương mến. Cô gầy, cũng đen hơn, có thể còn gầy hơn cả một năm trước, xương bả vai nhọn nhọn trên lưng. Các nữ sinh trong buổi họp mặt đều trở nên xinh đẹp hơn, cô thì không, ngoài mái tóc dài ra, khí sắc không hề tốt, vẫn giống như khi vừa trải qua lớp mười hai, gầy yếu mệt mỏi, cười cũng uể oải.
“Thi…”. Cô yếu ớt gọi tên cậu, “Thi Vĩnh Đạo…”.
“Ừ”. Cậu trả lời, vén tóc trước mắt cô ra sau tai, lộ ra cái trán bị đụng, một mảng đỏ to bằng ngón tay cái, chỗ giữa hơi sưng lên. Cậu thở dài, khẽ thổi lên chỗ sưng đỏ đó.
Cô co rúm lại tránh hơi thở của cậu, ngước mặt thất thần nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì…”.
Cậu cười đau khổ.
“Dạ dày còn khó chịu không?”. Cậu không trả lời thẳng câu hỏi của cô, nắm chặt tay cô cùng ép xuống chỗ dạ dày, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa. Mặc dù xa cách một năm, cùng với mùi lạ trên người cô sau khi nôn nhưng cậu vẫn không ngăn được khát vọng muốn lại gần cô.
Cô nhíu mày trốn tránh cậu, nhưng không vùng ra. Cậu nắm chặt quá, siết chặt tới nỗi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Tay cô nằm trong tay cậu, lạnh lẽo.
Cậu dắt cô ra khỏi ngõ, đưa cô qua đường, chầm chậm đi dạo trên lề đường còn sáng đèn, qua cửa hàng ăn nhanh cậu mua chai nước nóng cho cô.
“Một năm qua cậu sống tốt không?”. Cậu nói chuyện với cô cứ như đang độc thoại, “Mình cũng ổn, chỉ là rất mệt. Khoa Sinh Hóa trường Đại học Bắc Kinh rất tốt nhưng học vô cùng vất vả, hoàn toàn không giống hồi cấp ba”.
Cô nhìn cậu, vẫn không nói năng gì.
“Những người tỉnh ngoài thi vào đều rất giỏi, muốn đứng đầu không dễ dàng như trước. Hơn nữa, có vài tiết… mình cũng bỏ”.
Cô nghe rồi nhíu chặt mày hơn.
Cậu cười, không còn lạnh lùng hờ hững như trong cuộc gặp mặt nữa, ngược lại còn có chút ngây ngô, “Mấy cái như tu dưỡng lý tưởng lớn, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, cậu cũng biết, mình căm ghét nhất là chính trị!”.
Cô đương nhiên biết, cậu từng nhắc đến, nếu không vì chính trị, cậu đã muốn chạy theo cô học ban xã hội rồi. Cậu từng nói rất nhiều lời ngốc nghếch, làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
Bước tới cuối đường, họ lại quay lại. Cô thật không thể cử động được nữa, đứng dưới mái hiên một hiệu thuốc không thể đi nổi nửa bước. Cô rút tay lau khóe miệng, đặt chai nước rồi ngồi xổm xuống, cuộn mình lại, cúi đầu.
Cậu cũng ngồi yên lặng chờ đợi, vỗ vỗ đầu cô. Mười hai tháng không gặp, thực ra cậu cũng không biết nên nói gì với cô.
“Chắc do ăn nhiều quá, nôn rồi sẽ ổn thôi, không sao”.
Cô cúi đầu thật thấp, giống như đứa trẻ ăn mày, chai nước trong lòng đã nguội lạnh, cũng không nhìn cậu một cái. Cậu không đành lòng bèn kéo cô ngồi lên bậc thềm của hiệu thuốc.
“Mình vào mua chút đồ, cậu đợi mình nhé”. Cậu nhìn vào mắt cô yêu cầu, cô khẽ chớp mắt, như đồng ý mà cũng như không đồng ý.
Cậu nhảy lên bậc thềm, định bước vào lại quay đầu xác nhận lần nữa: “Cậu không được đi đâu đấy”.
Cậu chạy đi mua thuốc tiêu hóa và xin một cốc nước nóng cho cô. Khi ra cô vẫn còn ở đấy, vẽ trên hoa văn gốm sứ của bậc thềm, không lên tiếng.
Cậu quen với sự im lặng của cô, bóc vỉ thuốc lấy ra một viên, nắm trong tay đưa tới miệng cô. Cuối cùng cô vẫn hơi động đậy, quay mặt trốn tránh.
Cậu theo cô, cô lại trốn, cậu vẫn theo, theo đến khi cô không còn nơi để trốn nữa, tự cô lấy thuốc ngậm trong miệng, nhai kỹ, khẽ nói với cậu: “Cảm ơn”.
Đây là câu thứ hai cô nói với cậu, cậu còn tưởng tối nay cô sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.
“Trước đây cũng sống như vậy à?”. Cậu ngồi xuống cùng cô, mở xem tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc dưới ánh đèn yếu ớt, liếc trộm cô.
Cô dựa lên cánh cửa kéo, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, “Không…”.
“Bây giờ đỡ hơn chưa?”. Cậu hỏi.
Cô nghiêng đầu, bên má ngậm viên thuốc phồng lên, hơi bĩu môi gật đầu.
Do dự một lúc, cậu hỏi: “Cậu… sống không tốt lắm à?”.
Cô vô thức xoa mặt, khẽ nói: “Không”.
“Thế ư?”. Cậu kéo cánh tay cô đặt trên đầu gối, mở tay ra để tự cô nhìn, “Cậu gầy hơn lớp mười hai”.
Cô giơ bàn tay kia lên không trung, ánh sáng như xuyên qua đó, rồi lại thu thành nắm đấm, đặt lại trong túi áo, sau đó nói với cậu: “Không”.
“Sao không?”.
Cậu đấu mắt với cô, cô trốn tránh ánh mắt của cậu rồi lại nhìn lên bầu trời, trên trời chẳng có cái gì, ánh sao mờ mờ, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, đây là một buổi tối âm u ngột ngạt.
“Diệp Phổ Hoa! Cậu nhìn mình đi!”.
Cô rõ ràng nghe thấy nhưng lại cố ý không nhìn.
Cậu đứng dậy bước tới trước mặt cô, bóng cậu bao phủ trên mặt cô. Thế là cô cúi đầu, trốn vào thế giới của mình. Cậu nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình.
“Hôm nay có phải cậu không vui không?”. Cậu hỏi thăm dò.
Cô không trả lời.
“Bây giờ có phải cậu vẫn khó chịu không?”. Cậu lại hỏi.
Cô vẫn ngồi im như vậy.
“Nói chuyện với mình!”. Cậu yêu cầu.
Cô cố ý mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh thường thấy.
Cậu tức giận, thực ra cô cũng đang tức giận, giận bữa tiệc gặp mặt, giận cậu và Cầu Nhân, giận chính bản thân mình.
“Hôm nay có phải cậu không vui không?”.
“Không…”.
“Cậu hôm nay có phải vẫn khó chịu không?”.
“Không…”.
“Cậu có phải từng dối gạt mình không?”.
“Không…”.
Câu trả lời của cô khiến cậu sụp đổ.
“Có phải cậu bị bệnh không?”.
“Không…”.
“Cậu có muốn gặp mình không?”.
“Không…”.
“Có phải cậu không thích mình không?”.
“Không…”.
Cô chợt bừng tỉnh, ý thức được cậu hỏi gì, mím môi, không ngờ đã nói ra một từ.
Sự kích động cuồng nhiệt lóe lên trong mắt cậu, bàn tay nơi cằm cô buông lỏng, nâng mặt cô, lại hỏi một lần nữa.
“Cậu… có thích mình không?”.
“…”.
“Có phải cậu không thích mình?”.
“…”.
Cô lại trở nên im lặng, không trả lời, cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần này đến lần khác, hỏi tới mức cô cực kỳ mệt, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ phiền não, cuối cùng cậu mới dừng lại, nản lòng ngồi trên bậc thềm, kéo cô lại gần.
Nắm tay cô, vò vò cái đầu vô cùng bướng bỉnh của cô, cậu không còn cách nào đành hỏi: “Đưa cậu về nhà nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn chăm chú đôi tay đan vào nhau của họ, nghĩ một lúc lâu mới gật đầu, khẽ nói “Ừ”.
Nhớ đến việc cô bị nôn, cậu quyết định tha cho cô. Mười hai tháng ở giữa họ, cậu muốn vượt qua, không thể thực hiện trong chốc lát.
6-4
Hôm sau Phổ Hoa đi đến nhà hàng lấy xe, tới cổng khu nhà, nhìn thấy bác bảo vệ từ phòng tiếp khách đưa cho cô một hộp nhỏ. Trong đó là một hộp thuốc tiêu hóa, còn thêm mảnh giấy nhỏ.
Một ngày hai lần, mỗi lần trước và sau bữa ăn. Ngoài ra, vấn đề kia, lần sau gặp mặt nói cho mình biết! Vĩnh Đạo.
Cô nghiêm túc làm theo mảnh giấy của cậu, uống một tuần thuốc, nhưng cô vẫn cự tuyệt nghĩ về lời đáp cho câu hỏi đó. Cô không hề chờ đợi “lần sau gặp mặt” của Vĩnh Đạo sẽ nhanh tới, sau cuộc họp lớp, cậu biến mất không chút dấu vết, giống như mười hai tháng trước, hoàn toàn không có bất cứ liên lạc nào.
Không lâu sau khai giảng, do Quyên Quyên nên Phổ Hoa gặp được Kỷ An Vĩnh.
Chiếc máy vi tính Quyên Quyên lắp giúp cho ký túc xá Phổ Hoa dùng chưa tới một tháng thì màn hình bị xanh. Trường Quyên Quyên xa, chạy một chuyến cũng vẫn chưa sửa xong, gọi người tới sửa lại chính là Kỷ An Vĩnh.
Cậu ấy vội đến lúc giữa trưa nóng nực nhất, trước khi lên tầng lầu nữ sinh, Kỷ An Vĩnh gọi điện tới. Phổ Hoa vừa nằm xuống, Đường Đường đưa cô ống nghe, cô còn tưởng là bố mình.
“A lô?”.
“Hi!”. Giọng cậu ấy, cô mãi mãi có thể nhận ra ngay từ giây đầu tiên.
“Sao lại là cậu?”.
“Mình tới sửa vi tính”.
“Hả?”.
“Xuống đi, xuống rồi nói chuyện”. Cậu ấy nói xong liền cúp máy.
Phổ Hoa mặc chỉnh tề xuống lầu đón cậu ấy, Kỷ An Vĩnh đợi ngoài cổng, trong tay là hộp đồ nghề.
“Sao lại là cậu?”.
“Doãn Trình nói với mình, nên mình tới”. Cậu ấy lắc lắc hộp đồ nghề trong tay, “Có thể lên chưa? Chiều mình còn có tiết”.
“À, được chứ”.
Phổ Hoa đưa Kỷ An Vĩnh lên ký túc, trước khi vào phòng kêu Mạch Mạch thu dọn đống đồ lót hong sau cửa. Ký túc vẫn chưa dọn dẹp, sáu cô gái sống hơi bừa bộn, cô kéo rèm trên giường mình xuống, chuyển ghế cho Kỷ An Vĩnh ngồi.
Cậu ấy không nói nhiều, chào hỏi mọi người xong liền khiêng cây máy tính ra, tay chân nhanh nhẹn sửa lại đường dây bị đứt. Giữa chừng, ngoài để Phổ Hoa mang dụng cụ giúp, đến nước cậu ấy cũng không uống.
Cậu ấy trước nay không phải người ba hoa khoác lác, lắp máy xong ấn lên màn hình, điều chỉnh một chút, cuối cùng lên mạng cập nhật phần mềm diệt vi rút, rồi dặn dò cô: “Phần mềm thường phải cập nhật, dùng một thời gian, mình giúp các cậu cài đặt lại, hệ thống hơi cũ, rất nhiều phần mềm đều là phiên bản cũ, hôm nay không mang ổ cứng di động, lần sau nhé”.
“Không sao, ngoài bình thường viết luận văn, mình hiếm khi dùng”. Phổ Hoa ngại làm phiền cậu ấy lần nữa.
“Cuối năm các cậu thi bậc một à?”. Cậu ấy chú ý đến mấy tài liệu hướng dẫn thi vi tính bày trên giá sách, “Vẫn còn phải cài một chút dùng mới tiện, cũng không phiền gì”.
“Thật sự không cần đâu”.
“Không sao”.
Xử lý xong máy tính, cậu ấy thu dọn đồ nghề chuẩn bị cáo từ, chiếc áo T-shirt ướt đẫm một khoảng trên lưng, Đường Đường lấy ra lon nước từ trong rèm, đưa mắt ra hiệu với cô.
Cô tiễn Kỷ An Vĩnh xuống tầng dưới, nhất định nhét lon nước đưa cậu ấy, cậu ấy không từ chối nữa, mở nắp ngửa cổ uống một ngụm lớn.
“Sau này có vấn đề về máy tính thì tìm mình, mình đã để điện thoại ký túc trên bàn ấy”. Cậu ấy ra lán lấy xe, ném hộp đồ nghề vào giỏ xe, “Đừng khách sáo, vài bước chân thôi mà”.
“Cậu nhanh về đi, chẳng phải có tiết còn gì”. Cậu ấy càng nói vậy, cô càng cảm thấy ngại.
“Ừ, đi nhé”.
“Tạm biệt”.
“Bye”.
Cậu ấy lên xe đạp mạnh vài cái, xe nhẹ nhàng lướt như bay, rất nhanh đã chìm vào dòng xe trên đường lớn.
Phổ Hoa trở về ký túc nằm xuống, cầm tờ giấy trên bàn lên, trên đó là dãy số và tên của Kỷ An Vĩnh.
Cách lần cuối nhận được đôi câu vài lời của cậu ấy, tròn chẵn bốn năm.
Sau khi sửa máy tính, Phổ Hoa vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại, nhưng Kỷ An Vĩnh thi thoảng chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình sử dụng máy tính. Quen nếp, dần dần cậu ấy đã trở nên thân quen với cả ký túc. Mạch Mạch và Đường Đường gặp phải vấn đề thi cử cũng trực tiếp gọi điện tìm cậu ấy, lâu dần, hai bên ký túc trở thành thân nhau.
Nữ sinh khoa văn và nam sinh khoa kỹ thuật, nhìn thế nào cũng thấy đó là tổ hợp xứng đôi.
Khi tám chuyện trong đêm, mọi người không chỉ một lần từng hỏi Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh có quan hệ gì, là “từng mờ ám” hay “đang mờ ám”.
Câu trả lời của Phổ Hoa là lật người vùi vào trong chăn giả vờ ngủ. Thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ, cô không còn là bản thân mình bốn năm trước, Kỷ An Vĩnh cũng không còn là Kỷ An Vĩnh của bốn năm trước.
Ngày xưa, họ chỉ là bạn học trung học, duy trì khoảng cách vừa phải. Sự nhã nhặn lịch sự của Kỷ An Vĩnh và kỹ thuật chuyên ngành thành thạo rất được các nữ sinh trong ký túc xem trọng, thậm chí Phổ Hoa từng nghĩ, nếu cậu ấy có cùng bất cứ cô gái nào trong ký túc phát triển thành quan hệ yêu đương, cô cũng vẫn có thể coi là một việc tốt. Cô trước nay luôn hy vọng cậu ấy sống thật tốt, thể hiện được tài năng của cậu ấy. Đối với kết quả cuối cùng trong chuyện tình cảm của cậu ấy, cô không muốn hỏi nhiều, đã không phải là Cầu Nhân, không phải cô, tự nhiên cũng có một ngày sẽ là một cô gái may mắn nào đó.
Có lẽ Kỷ An Vĩnh sống không hề vui vẻ, có lẽ sự nhiệt tình liên lạc của cậu ấy là để tìm kiếm sự thấu hiểu và kết nối với mọi người, rảnh rỗi không có việc cô mở Tập thơ Tagore cậu ấy tặng, Phổ Hoa tìm thấy bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thế giới.
Thời gian lâu, hiểu sâu câu thơ, cô mới phát hiện rằng giữa họ không thể coi là khoảng cách giữa cá và chim, chẳng phải một con trên trời, một con lặn sâu dưới đáy biển, mà càng giống như những ngôi sao nhìn nhau, nhưng không có quỹ đạo gặp gỡ.
Mạch Mạch, Đường Đường thông qua Kỷ An Vĩnh đã quen rất nhiều nam sinh khoa công nghệ thông tin, tiếp đó là giao lưu giữa hai bên ký túc, cuối tuần tụ tập ở quán ăn Tân Cương gần trường. Phổ Hoa vẫn bận rộn với cuộc sống của mình, những hoạt động này đa phần cô thiếu mặt. Mấy lần cùng đi, cô rất tự nhiên ngồi cùng Kỷ An Vĩnh. Họ đều không nói chuyện trước kia, điều cậu ấy hỏi nhiều nhất là máy tính trong ký túc dùng có được không, cô quan tâm đến việc học của cậu ấy thế nào, nói mãi, lại có chút xa lạ khách sáo. Sau bữa cơm, cậu ấy đưa cô về trường, ngồi trên chiếc ghế dài bên sân thể thao, nói chuyện linh tinh. Giữa họ luôn có một khoảng cách, đại diện cho bốn năm quá khứ, cũng đại diện cho tình bạn họ định nghĩa về nhau trong suy nghĩ.
Đêm khuya thanh tĩnh, Phổ Hoa lấy tờ giấy ra đọc. Chẳng phải số điện thoại của Kỷ An Vĩnh mà là câu nói Thi Vĩnh Đạo để lại. “Câu hỏi đó, lần sau gặp mặt cậu hãy nói cho mình”.
Cô lặng lẽ chờ đợi “lần sau” đó đến. Cho dù xin lỗi hay cảm ơn cậu ấy, cô đều hy vọng có thể gặp lại lần nữa.
Cô im lặng ngồi trên giường, nghiêm túc lắng nghe Kỷ An Vĩnh giảng đề thi cho Mạch Mạch và Đường Đường, cô im lặng ngồi trong phòng học, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo giảng về lịch sử phát triển của chữ Hán, cô im lặng ngồi trong phòng khách, nghiêm túc lắng nghe học sinh mà cô làm gia sư đưa ra các câu hỏi… Thời gian từ từ trôi qua, từ cuối hạ đến đầu thu, rồi lại qua trung thu.
Tiết đoàn viên tối đó, hai bên ký túc ra ngoài giao lưu, Phổ Hoa đạp xe về nhà thăm bố, hai bố con vừa ăn bánh trung thu trên ban công vừa thưởng thức ánh trăng và đánh cờ. Ánh trăng rất đẹp, cô bị bố ăn hết cờ đến nỗi chỉ còn lại quân tướng và hai ba quân cờ, xị mặt nghiên cứu nước cờ tiếp theo.
Bố đặt ấm trà xuống, thay đổi vẻ nhẹ nhõm trước đó, nghĩ rất lâu mới nói: “Hoa Hoa…”.
“Dạ?”. Cô ngẩng đầu, cười nũng nịu: “Bố đừng chiếu tướng! Để con nghĩ thêm đã”.
“Không chiếu tướng! Không chiếu tướng! Bố muốn nói với con một chuyện”.
“Dạ… cái gì ạ…”. Cô cúi đầu, loay hoay không chuyên tâm tính toán với mấy quân cờ.
“Hoa Hoa… mẹ con… sắp kết hôn rồi…”.
Cô đang bày cờ, nghe lời bố nói, tiếng “quân” rơi xuống đất lộp bộp, xoay vài vòng lăn tới chân cô.
Bố đứng lên bước tới bên cô, vỗ đầu cô nói: “Không sao… bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ con…”.
Đêm đó Phổ Hoa mất ngủ, sự tuyệt vọng của buối tối ba năm trước lại lần nữa quay về, cô lặng lẽ chịu đựng, vùi mặt sâu vào gối, không muốn khóc, cũng không muốn nghĩ.
Mẹ tìm một cán bộ về hưu có điều kiện kinh tế mạnh hơn bố nhiều, trước khi chuyển khỏi sạp thuốc lá nhỏ của ông ngoại, mẹ đưa Phổ Hoa ra ngoài ăn cơm mua quần áo, hỏi cô có muốn tới sống cùng không.
Giống như ba năm trước, Phổ Hoa từ chối. Đột nhiên cô thấy mất niềm tin với tình yêu, hôn nhân, gia đình, lại càng đau lòng vì bố.
Cô càng ra sức làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, cuối tuần cố gắng về nhà sớm, giúp bố gói bánh sủi cảo. Ngày mẹ tái hôn càng gần, tâm trạng cô lên lên xuống xuống, nhưng không còn lén khóc một mình, hàng ngày gọi điện về nhà, không ngừng hỏi bố nào là bố đánh cờ có thắng không, bố có đi bộ không, bố có ăn cơm đầy đủ không, bố có ho nữa không.
Những ngày này, cũng may Kỷ An Vĩnh cũng luôn xuất hiện, họ đều không có việc gì làm, cậu ấy cùng cô đi từ Đại học Sư Phạm sang Bưu chính viễn thông, từ Bưu chính viễn thông về Đại học Sư phạm, cùng cô nói chuyện văn học, âm nhạc, lịch sử, nói những thứ có thể giúp cô trốn tránh hiện thực.
Cậu ấy nói với cô bằng quan điểm và thái độ rộng lượng, “Thất bại cũng chả là gì, từ Thanh Hoa tới Bưu chính viễn thông, mình từng trải qua một lần, đứng lên rồi bước tiếp, con người luôn có thể bước ra khỏi thung lũng cuộc đời. Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải học cách nhìn rộng ra, sống cho tốt”.
Cô không nói gì, cậu ấy dường như có thể biết rõ cô đang nghĩ gì.
Khi lá trên cây gần rụng hết, ngồi ở cổng thư viện, Phổ Hoa cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi Kỷ An Vĩnh bên cạnh, “Cậu từng yêu người nào chưa?”.
Cậu ấy cúi đầu trầm tư một lúc, đẩy đẩy gọng kính, nhặt chiếc lá khô héo bên chân kẹp vào trong sách, nói: “Có lẽ từng yêu, có lẽ căn bản chưa từng yêu. Thế nào là yêu, mình không hiểu, còn cậu?”.
Phổ Hoa suy nghĩ, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.
Hôm đó tiễn cô về ký túc, khi chia tay Kỷ An Vĩnh nắm tay cô. Bóng họ đứng dưới tầng giống như một cặp tình nhân bình thường, nhưng trong lòng Phổ Hoa họ lại giống như hai người không hiểu tình yêu, tìm thấy tri kỷ kết thành đồng minh.
Thực sự họ đều không hiểu tình yêu, đối với người nhà, bạn bè và đối với người yêu.
Hoặc đúng như Kỷ An Vĩnh nói, thế nào là yêu, chưa từng trải qua thì mãi mãi không thể hiểu được.