Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 06 part 02

Mùa xoài bắt đầu chín rộ, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ chuẩn bị tới. Đã từng nếm mùi điểm môn triết học Mác - Lênin ở học kỳ trước, lần này Trịnh Vi không còn dám để nước đến chân mới nhảy nữa. Các môn thi của khoa tự nhiên không giống của khoa xã hội như Duy Quyên, cuối kỳ giáo viên nhấn mạnh những phần cần chú ý trong sách, đọc lại một lượt kiếm sáu, bảy mươi điểm hoàn toàn không có gì khó. Nhưng đối với Học viện Công nghệ Kiến trúc của Trịnh Vi, trong một năm học có hai môn chính, nếu phải học lại sẽ bị lưu ban, và những kẻ xấu số không phải ít. Phần lớn đều gặp phải các giáo viên rắn mặt, một môn chuyên ngành gặp phải đèn đỏ, chẳng may môn ngoại ngữ lại ngã ngựa, thi lại không qua, sẽ phải ngồi chung giảng đường với lớp đàn em ngay. Mặc dù Trịnh Vi học hành chểnh mảng, nhưng cũng coi việc lưu ban là nỗi nhục lớn, tuyệt đối không thể xảy ra đối với mình, vì thế được nghỉ ôn thi, sau khi bắt chước Trác Mĩ sống mấy ngày lười nhác, đã biết ngoan ngoãn theo Nguyễn Nguyễn lên giảng đường tự học.

Giảng đường tự học trước kỳ thi bao giờ cũng đông như kiến, và thế là hiện tượng chiếm chỗ ngồi đã trở thành phong trào, còn về các công cụ dùng để chiếm chỗ thì đa dạng, có người dùng sách, dùng bút, có kể lại dùng vở viết, dùng bình nước. Có một lần Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn ăn sáng xong đi qua giảng đường, phát hiện thấy có hai ghế còn trống có tầm nhìn rất đẹp, hai cô liền khấp khởi mừng thầm vội chiếm ngay chỗ ấy, chỉ tiếc rằng không mang vật gì lớn theo người, Nguyễn Nguyễn lại không có chủ trương lấy chìa khóa để chiếm chỗ. Và thế là Trịnh Vi liền móc ra một túi giấy ăn, rút ra một tờ, lấy bút viết lên bốn chữ lớn “Chỗ này có người”, đặt ở giữa bàn, rồi kéo Nguyễn Nguyễn về phòng lấy sách vở, cố gắng đi nhanh về nhanh. Không ngờ sau khi quay lại phát hiện thấy ghế đã bị một tên sinh viên nam chiếm đóng, điều đáng hận hơn là tờ giấy ăn đó đã bị hắn như đang trong tình trạng cảm cúm dùng mất, vo viên vứt sang một bên.

Nguyễn Nguyễn bước tới lý sự, nhưng tên sinh viên nam đó đâu có chịu nhường, chỉ nói chưa bao giờ gặp người nào dùng giấy ăn chiếm chỗ, rồi hắn ta vặn lại, kể cả có thể dùng bất cứ vật gì để chiếm chỗ, nhưng làm sao có thể chứng minh tờ giấy ăn đó là của bọn họ? Nguyễn Nguyễn định nhặt tờ giấy ăn để hắn ta nhìn hàng chữ trên đó, nhưng lại thấy ghê quá; Trịnh Vi bực mình, nhặt ngay một sợi tóc rụng trên bàn, lướt nhìn rồi nhổ một sợi tóc của mình ra, chiều dài của hai sợi tóc xấp xỉ nhau, “Giỏi thì cậu cũng thử nhổ một sợi tóc dài như thế này trên người cậu xem nào, lông hay tóc hay bất kỳ bộ phận nào cũng được, chỉ cần dài như sợi này, bọn tớ sẽ bỏ đi ngay!” Tên kia đành tiu nghỉu chuồn mất.

Trịnh Vi thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, như thế cô có thể nhìn ra ngoài bất cứ lúc nào, nếu may mắn, có thể nhìn thấy bóng dáng đó. Kể từ sau kỳ nghỉ ôn thi, thời khóa biểu trên tay cô cũng mất tác dụng, cộng tránh mặt của hắn, cô lại bận rộn với việc ôn thi nên thời gian qua, càng ngày cô càng khó nắm bắt hành tung của hắn, đành phải trông chờ một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.

Định luật Murphy nói: “Khi bạn càng căm ghét một người, anh ta sẽ luôn xuất hiện trước mặt bạn mọi lúc mọi nơi, còn khi bạn muốn gặp một người, lại không thể tìm được anh ta”. Trịnh Vi phân tán tư tưởng như vậy, hiệu quả ôn thi chắc chắn cũng chẳng ra gì, may mà lịch thi ở đại học được sắp xếp như mèo con táo bón, hôm nay thi một môn, mấy ngày sau nữa mới thi môn tiếp tiếp theo, nên cô còn có đủ thời gian để chuẩn bị. Vì thế sau vô số lần Trịnh Vi ngỏng cổ ngóng chờ, cuối cùng đã đến một ngày, hai mắt sáng lên lao ngày ra ngoài, Nguyễn Nguyễn cũng không gàn cô nữa.

Dĩ nhiên Trịnh Vi không nhìn nhầm người, cho dù bóng dáng Trần Hiếu Chính có xoắn lại như chiếc quẩy nướng rồi thắt thêm một vòng nữa cô vẫn nhận ra. Cô lao như bay về phía trước, còn định hù hắn, cho hắn giật mình, không ngờ đến gần giảng đường mới phát hiện ra trên cửa có dán hai chữ lớn “Phòng thi”, nhìn mọi người trong đó đều ngồi theo hàng nghiêm chỉnh, mới biết đúng lúc hắn thi, cô đành trân trân đứng nhìn.

Trịnh Vi quay về chỗ Nguyễn Nguyễn ngồi một lát, nhưng không thể ngồi yên, cô có việc quan trọng muốn nói với hắn, nếu để hắn lẩn mất, sẽ không biết đâu mà tìm. Cô như người ngồi trên đống lửa, được nửa tiếng, cô lo hắn sẽ nộp bài trước giờ, bèn thu dọn dồ đạc, nói với Nguyễn Nguyễn một tiếng rồi đi thẳng đến phòng thi đợi hắn.

Khi thi Trần Hiếu Chính không bao giờ chọn chỗ ngồi - hồi đó kỳ thi cuối kỳ của trường chỉ chia sinh viên thành hai phòng thi theo mã số chẵn và lẻ, sau đó ngồi ở vị trí bất kỳ theo một khoảng cách nhất định, đương nhiên phần lớn sinh viên đều thích chiếm ngay từ đầu những chỗ ngồi tránh được tầm nhìn của giám thị, nhưng các vị trí gần các sinh viên có thành tích cao như Trần Hiếu Chính và Tăng Dục cũng là lãnh địa mà mọi người tranh nhau. Trong lòng Trần Hiếu Chính rất ghét những kẻ bình thường học hành chểnh mảng, đến thời khắc quan trọng lại đục nước béo cò, nhìn bài để thi qua, vì thế hắn tuyệt đối không bao giờ làm những việc như chuyền tay đáp án, cố tình đặt bài thi ở vị trí đắc địa cho người khác nhìn. Chỉ có điều, thi cuối kỳ cũng không phải là kỳ thi Lâm nguy đến tính mạng, phần lớn hắn cũng ngồi vào vị trí mà đám bạn bè quen biết đã chuẩn bị từ sớm cho hắn, còn trong quá trình thi bọn họ có nhìn được bài hay không thì hắn mặc kệ số phận, hắn chỉ quan tâm đến việc hoàn thành bài thi của mình, kiểm tra xem có sai sót gì không rồi nộp bài rời phòng thi.

Lần này, sau khi vừa hoàn thành xong câu hỏi cuối cùng, cậu bạn ngồi sau hắn liền tranh thủ lúc giám thị cúi đầu không để ý, lấy bút chọc nhẹ vào lưng hắn, hắn cau mày, không đếm xỉa gì đến cậu ta, không ngờ cậu bạn đó vẫn không nản chí chọc càng mạnh hơn, thấy không thể chịu đựng nữa, hắn liền quay người nổi cáu, lại nghe thấy cậu bạn đó lén chỉ bút ra ngoài cửa, hạ thấp giọng: “Chính kìa, cậu xem ngoài kia có ai kìa?”

Phòng thi nằm ở tầng một, hắn nhìn ra ngoài với vẻ thắc mắc, hình như hắn đã phát hiện ra ngay con người khiến hắn đau đầu nhất đó. Cô nàng ôm hai cuốn sách đi đi lại lại trước phòng thi, lúc thì nhìn trời, lúc lại nhìn người qua lại, rõ ràng là đang ôm cây đợi thỏ. Hắn thầm kêu lên một tiếng ai oán trong lòng, khó khăn lắm đôi tai mới được yên ổn mấy ngày, giờ lại bị cô nàng tóm được, không ngờ đến giờ thi cô cũng không chịu tha cho hắn.

Giám thị vẫn đang lơ đãng, nhưng Trần Hiếu Chính đã bỏ ý định nộp bài, hắn không còn nhìn cô mà quay về với bài thi của mình, cậu bạn ngồi sau vẫn không biết điều ghé vào nói một câu, “Đã nhỉ, đến thi cũng có người đợi, mà lại đúng giờ như thế chứ, con gái Giang Nam, da đẹp thật đấy”. Trần Hiếu Chính khẽ hứ một tiếng lạnh lùng qua mũi, dường như thầm phản bác con mắt tầm thường của cậu bạn. Ánh mắt hắn vô tình nhìn ra ngoài, hôm nay Trịnh Vi mặc một chiếc áo màu vàng chanh, một màu chói mắt, hắn không thích tí nào, nhưng lại làm nổi bật làn da trắng ngần, đặc biệt là gương mặt tròn trĩnh hồng hào của cô, dường như chỉ véo một cái sẽ có nước nhỏ ra. Đột nhiên hắn hằn học nghĩ, nếu hắn gắng sức bẹo đôi má đáng ghét đó một cái, khiến cho gương mặt tươi tắn mà hắn căm ghét đến tột độ đó phải bật khóc, sẽ hả dạ biết bao. Dường như bản thân hắn cũng coi khinh cái ý nghĩ đó. Véo cô nàng? Ngay cả nhìn hắn còn không buồn nhìn.

“Tớ nói không sai chứ?” Âm thanh như tiếng muỗi vo ve sau lưng lại một lần nữa lan đến. Bất giác Trần Hiếu Chính thầm bực mình, không ngờ lại có hạng người thường ngày không chịu chăm chỉ học hành, đến lúc thi ngàn cân treo sợi tóc rồi mà còn dê, con mắt lại kém cỏi, hắn thi không qua cũng là đáng đời, nghĩ rồi gấp bài thi vào, không thèm đếm xỉa đến những cái ra hiệu như ngồi trên lửa ở phía sau lưng.

Trịnh Vi đứng ở ngoài rất lâu, ngay cả bồn hoa hồng ở bên cạnh có bao nhiêu nụ cũng đã đếm hết, các thí sinh trong phòng thi đã lục tục nộp bài, rõ ràng Trần Hiếu Chính đã dừng bút rất lâu rồi, bài thi cũng đã soát lại vô số lần, nhưng vẫn ngồi đó tựa núi Thái Sơn. Trịnh Vi đâu biết hắn đang cố tình đối đầu với cô, cô càng đợi, hắn càng không ra. Mặc dù hắn biết rõ sau hai tiếng đồng hồ kết thúc, không ai được ở lại phòng thi, nhưng hành hạ cô nàng thêm một chút cũng là điều hay, hiếm khi có được nơi cô nàng không dám xâm phạm ngoài nhà vệ sinh nam, bình thường cô nàng bám chặt vào người ta như keo con voi thật đáng ghét. Hắn liếc thấy cô đá đá chân, vòng quanh bồn hoa nhiều vòng, cuối cùng ngồi xổm xuống, lấy que cậy đất trong bồn hoa, thí sinh trong phòng thi mỗi lúc một ít, hắn chưa bao giờ đế mất nhiều thời gian cho một bài thi đến vậy, lúc này cũng không thể không thừa nhận sự bền gan của kẻ địch quả thực là đáng sợ.

Cuối cùng tiếng chuông nộp bài đã vang lên, Trần Hiếu Chính và một người khác còn lại trong phòng thi đành phải bước ra khỏi phòng; Trịnh Vi vẫn ngồi ở đó, từ phía hắn, hắn chỉ nhìn thấy dáng cô ở góc nghiêng. Đừng tưởng cô nàng mạnh mẽ như mãnh thú, thực ra người lại rất gầy, lúc ngồi xổm liền biến thành một chấm nhỏ. Hắn thầm nghĩ, đằng nào thì cô nàng cũng nghe thấy tiếng chuông reo, hắn không thể lẩn được, chi bằng tới xem cô nàng đang làm trò gì, tiện thể nghiên cứu xem rốt cuộc cô nàng được cấu tạo từ cái gì.

Cho đến khi cô ngẩng đầu lên với vẻ đáng thương, Trần Hiếu Chính thầm nhắc nhở mình, đừng bao giờ để vẻ bề ngoài của yêu tinh che mắt.

“Sao cậu lại vô duyên thế nhỉ, không phải sắp thi đó sao, thời gian nhiều đến nỗi dùng không hết hả?” Hắn không thể hiểu. 

“Em có chuyện muốn nói với anh”. Giọng cô không còn to như mọi bận.

“Đi thôi, ngồi ở đây làm gì? Vừa đi vừa nói, tôi không muốn mất thời gian”. 

Trịnh Vi định nói gì xong lại thôi, sau khi phát hiện ra vẻ lạnh lùng và khó chịu của hắn, cô đành nói với vẻ ngại ngùng: “Em ngồi xổm lâu quá, chân tê hết rồi”. 

Trần Hiếu Chính ngước lên trời thở dài, đưa tay về phía cô một cách miễn cưỡng, Trịnh Vi nhoẻn miệng cười, túm ngay lấy tay hắn, hắn dùng lực, cô liền lựa đà đứng dậy, hắn lại nhanh chóng buông tay cô ra, cũng không nói gì thêm, một mình bước về phía trước.

Trịnh Vi vừa xoa bắp chân vừa loạng choạng đuổi theo sau, “Trần Hiếu Chính, mai là sinh nhật em, em mời anh ăn bánh ga tô”. 

Hắn từ chối ngay mà không hề do dự, “Không cần đâu”.

Trịnh Vi đâu chịu nghe theo, cô túm tay áo hắn và lắc liên hồi, “Đi nhé đi nhé, mỗi năm em chỉ có một lần sinh nhật thôi, đi nhé đi nhé, có được không, đi nhé đi nhé, đi nhé đi nhé…”

Bên đường có người quay lại nhìn, Trần Hiếu Chính mặt đỏ tía tai vì hành động của cô. Hiếm khi cô nói năng nhũn nhặn như thế, hắn cũng không nỡ ác khẩu với cô, đành né người tránh cô, cô vẫn không buông, vẫn nói như đang niệm chú: “Đi nhé, đi nhé, 8 giờ 30 tối nhé, em đợi anh trước tượng Mao Dĩ Thăng ở Học viện nhé, không có ai đâu, em sẽ mang bánh ga tô cho anh, chắc chắn sẽ không gây chuyện, cũng không bám riết anh, mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật, em chỉ có một mơ ước nhỏ thế thôi, đi nhé đi nhé…”

Hắn khó chịu không sao tả nổi, thực sự không tránh được nữa, liền chỉ vào cô tỏ vẻ cảnh cáo, “Đủ rồi, đừng có lôi lôi kéo kéo trước mặt bàn dân thiên hạ như thế, cậu có còn là con gái nữa không?”

“Đi nhé đi nhé, đi nhé đi nhé, đi nhé đi nhé…” Dường như cô nàng chỉ biết mỗi câu này.

Trần Hiếu Chính cảm thấy mình như muốn phát điên, để chấm dứt câu thần chú đáng sợ đó, hắn đành phải nói lấp liếm cho qua chuyện, “Tôi còn phải xem có thời gian hay không đã, có thời gian sẽ đi…”

“Thật hả?” Mắt Trịnh Vi sáng lên, “Không được nuốt lời đó nhé”.

“Ờ, ờ”. Hắn vẫy vẫy tay, “Cậu đừng đi theo tôi nữa là được, đừng theo nữa!”

Lần này cô nghe lời, không còn bám theo hắn nữa, chỉ nhắc với theo một câu: “Nhớ nhé, 8 giờ 30, không gặp không về, người nào thất hứa sẽ bị lòi rom đó nhé!”

Tối hôm sau, giữa đống tài liệu cần ôn trên giảng đường, đột nhiên Trần Hiếu Chính sực nhớ ra lời hẹn hôm qua với Trịnh Vi, đã đến 8 giờ 25. Liệu cô nàng có đợi trước tượng Mao Dĩ Thăng thật không nhỉ? Từ xưa cô nàng luôn có nhiều quỷ kế, chắc không chỉ đơn giản là đưa miếng bánh ga tô cho hắn như thế đâu - kể cả là thật, hắn đến điểm hẹn thì giải quyết được gì, hắn không yêu cô nàng, việc gì phải cho cô nàng tia hy vọng không cần thiết. Hắn nghĩ, hắn còn rất nhiều bài chưa ôn đến, vẫn còn rất nhiều từ mới chưa thuộc, hắn không có thời gian, thực sự không có thời gian.

9 giờ 30 tối, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nếu không đợi được hắn thì cô nàng sẽ ra sao? Không thể, kể cả cô nàng có đến, giờ này cũng phải bỏ đi rồi.

10 giờ 30, Trần Hiếu Chính chuẩn bị kết thúc buổi tự học, thu dọn sách vở rời giảng đường, khi quay về ký túc xá, hắn cố tình tránh đi con đường dẫn tới bức tượng Mao Dĩ Thăng. Về đến chân cầu thang, đột nhiên hắn nghĩ, cô nàng là người cố chấp, không có chuyện gì là không dám làm, có khi lại đứng đợi ở đó thật, nếu để cô nàng nổi cáu thì chắc chắn những tháng ngày tiếp theo của hắn càng không thể sống yên ổn. Và còn lời nguyền cuối cùng của cô nàng hôm qua, Trần Hiếu Chính cảm thấy nực cười, những lời đó chỉ có Trịnh Vi mới thốt ra được mà thôi, chắc chắn hắn sẽ không coi là thật - nếu bị lời nguyền đó quở trúng thì sao? Chi bằng đi ngó xem sao, đằng nào thì cô nàng cũng đã đi rồi, hắn đến rồi quay về ngay, cũng coi như không nuốt lời.

Hắn chưa bao giờ đến khu vực này vào buổi tối, nghe nói đây là chốn hẹn hò lý tưởng của sinh viên trong Học viện, đi qua bãi cỏ, tự nhiên hắn lại thấy mình có vẻ hồi hộp. Nhờ có ánh đèn neon lờ mờ trước bức tượng, hắn nhận ra ngay người ngồi trên bậc tam cấp đó. Chắc là Trịnh Vi cũng nhìn thấy hắn, nhưng không chủ động bước đến, Trần Hiếu Chính đành bấm bụng bước tới.

“Anh đến rồi à?” Sự bình tĩnh của cô khiến hắn phải sởn gai ốc. 

“Ờ” hắn không biết nên nói gì, “Đợi lâu rồi hả? Tôi nói tôi có thời gian mới đến được”. 

“Chưa lâu lắm, cũng chỉ hai tiếng rưỡi mà thôi, ngồi một lát là trôi qua ấy mà, chỉ có điều nhiều muỗi quá”. Nói rồi cô nàng chìa chân về phía hắn, kể cả dưới ánh đèn không được sáng lắm, hắn cũng có thể nhìn thấy trên bắp chân trần trắng muốt đó, nổi đầy những nốt đỏ do muỗi đốt.

Cô càng không nói gì, hắn càng kêu trời trong bụng, và hắn phát hiện ra trong lòng hắn trào lên một cảm giác có lỗi kỳ lạ, cảm giác này đã khiến hắn phủi phủi bụi trên bậc tam cấp, lấy sách lót rồi ngồi xuống cạnh cô, “Cậu ngốc thế, rõ ràng biết là khu vực này nhiều muỗi mà còn mặc loại quần ngắn”. 

Trịnh Vi bặm môi, đưa chiếc hộp nhỏ đựng bánh ga tô cho hắn, “Giờ anh mới biết em ngốc hả, rõ ràng biết anh không giữ lời mà vẫn mỏi mắt chờ anh cả buổi tối”. 

Trần Hiếu Chính định nhắc lại, không phải là tôi đã bảo là có thời gian mới đến, tôi đâu có nói nhất định sẽ đến, nhưng hắn kìm lại được, vì hắn phát hiện thấy cô cúi đầu xuống, cách làn tóc xõa mong manh, dường như có giọt nước mắt long lanh trong mắt cô.

Trần Hiếu Chính căm thù nước mắt, hắn cảm thấy đó chỉ là thứ chất lỏng vô vị mà thôi, người rơi lệ là người ngu xuẩn và đáng thương, hắn không bao giờ cho rằng điều đó có thể làm hắn xúc động. Nhưng đã quen với cảnh Trịnh Vi đành hanh ghê gớm, lúc này đây cô khiến hắn cảm thấy bối rối, hắn đã biến một cô gái vui vẻ ra nông nỗi này ư? Hắn thực sự không biết phải làm gì.

Bảo hắn khuyên nhủ cô chẳng thà để hắn đi tự tử còn hơn, hắn ngồi trong khi đầu óc rối bời, thấy cô nhỏ nhẹ: “Đằng nào cũng đã đến rồi, phải ăn một miếng bánh ga tô chứ”.

“Ờ”. Hắn mở chiếc hộp như một cái máy, lấy dĩa cắm một miếng rồi đưa vào mồm, ngọt quá, vị ngọt này khiến hắn không biết phải làm sao; cuối cùng, trước khi một giọt nước mắt của cô rơi xuống, hắn nói với vẻ chấp nhận mọi giá: “Nói đi, cậu định thế nào, chỉ cần là những việc nằm trong phạm vi khả năng của tôi, chỉ cần cậu đừng như thế này nữa, tôi không quen”.

“Em muốn làm gì? Em có thể làm gì? Anh ghét em như thế…” Giọng cô đã hơi lạc đi. 

“Ôi, cậu đừng…Trời ạ! Cậu nói mau lên, cậu muốn làm gì để xí xóa chuyện này, chỉ cần tôi có thể làm điều đó”. Hắn bắt đầu hối hận vì mình đã đến đây. 

“Bây giờ anh nhận lời thì dễ, đến lúc đó lại nuốt lời”. 

“Chắc chắn sẽ không nuốt lời”.

“Thế thì tốt, thứ Bảy tuần này là ngày hội hoa mai ở công viên Nam Sơn, anh phải đi cùng với em”. 

Hắn sững lại một lát trước phản ứng trôi chảy và lanh lẹ của cô, liếc nhìn gương mặt vụt sáng bừng của cô bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, đâu còn vẻ rưng rưng chực khóc, bất giác hắn hối hận vô cùng, hắn ngốc quá, tại sao hắn không biết giữa mùa xuân còn có sói…

Mãi đến khi Trần Hiếu Chính bỏ về trong nỗi bực tức, Trịnh Vi mới phủi mông đứng dậy, hắn bực mặc hắn, nói rồi không được thất hứa, nếu hắn dám nuốt lời, cô sẽ cho hắn biết tay. Đấu với cô, hắn vẫn chưa thể cao tay như thế. Bước thứ năm trong chiến lược hành động chinh phục Trần Hiếu Chính: ánh mắt phải ai oán hơn, mặt phải trơ hơn, mồi câu phải thả dài hơn, nhanh chóng tầm thường hóa quan hệ! Khổng Minh nói: “Không dùng khổ nhục kế, làm sao che được mắt Tào Tháo?” Cổ nhân nói quả là chí lý. 

Chỉ có điều Khổng Minh không hề nhắc nhở, sau hai tiếng rưỡi đồng hồ bị muỗi cắn lại ngứa như vậy.

Và thế là, trong buổi tối sinh nhật 19 tuổi của Trịnh Vi, cô đã dành cho hắn một vị ngọt bối rối, còn hắn lại cho cô một sự chờ đợi dài nhất kể từ sau khi cô hiểu sự đời và những nốt muỗi đốt dày đặc, cả hai đều không hề biết mình đã đem lại cho đối phương cảm giác đó, và càng không thể biết rằng, tất cả mới chỉ là bắt đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3